Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Chapter 70: Ký ức không thể quên đọc trên mạng Những kỉ niệm này em xin gửi lại nơi tim. Nhớ khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhau. Quán xá quanh ven đường ngập màu yêu thương. Em đã ôm anh ngại ngùng. Đan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm áp.
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Truyện kể về tình yêu trong sáng thuở học trò của cô bé Thiên Anh. Nhưng rồi đến một ngày nào đó, khi trưởng thành rời ra ghế nhà trường liệu tình yêu có còn là màu hồng như tưởng tượng? Sẽ có đau khổ vấp váp nhưng đối với anh, em vẫn là cô bé chưa bao giờ lớn.
Danh sách chương Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả Chương 1 1 Hôm nay trời nắng đẹp, nó tung tăng từ trường về nhà sau khi la cà hàng quán với đám bạn. Chưa bước vào nhà đã nghe giọng nói lảnh lót của nó vọng vào rồi. Loading Chương 2 2 Mất 4 tiếng đồng hồ chạy xe, cuối cùng nó cũng đến trường.
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Chapter 5: Ra ngoài hành lang đứng . Sáng thứ hai, nó đi học với tâm trạng cực kỳ uể oải, thời khóa biểu toàn mấy môn khắc tinh với nó không thôi. Thanh Ngân quan tâm. - Ờ, chuyện dài dòng lắm, khi nào rảnh kể bạn nghe. Không hiểu
Sau khi ăn trưa xong, thầy chủ nhiệm tập trung lớp lại -Các em sẽ có một tiếng nghỉ trưa, sau đó mình sẽ tập trung ở đây để thi đua với nhau theo từng tổ
Vay Tiền Nhanh. Ngân lắc đầu buồn cười trước ý đồ của nhỏ bạn thân, nghĩ sao lại đi gán ghép mình với lớp trưởng chứ, đúng là ngốc chết đi An nè, cậu thích Thiên Anh đúng không? Thật ra hỏi cho vui thôi, chứ ai mà chẳng nhìn ra điều này, huống gì Ngân còn chơi thân với nó cũng nhìn ra, thế mà con nhỏ ngốc nghếch đó lại không biết. Quốc An nói giọng buồn không thổ lộ sao bạn ấy biết chứ?-Nhất thiết phải vậy sao? nói đúng, cậu nhất định phải tìm cơ hội nói rõ cho nó biết là cậu thích nó nhiều bao nhiêu, cho dù thành công hay thất bại thì cũng phải thử một đây Quốc An và Ngân yên tĩnh bao nhiêu thì ở chỗ nó với Hoàng náo động bấy nhiêu, chỉ cần hai đứa nó là thành nguyên cái Ê, sao lại đi đường này hả?- Còn sớm, chở bà đi đường vòng ngắm Ông cũng rãnh quá Ừ. Thiên Anh nè, sao bà ác thế? Tự nhiên lại để hai người đi bộ, còn bà lại leo lên xe Cái này không phải ác, mà là tạo cho họ có không gian suýt bật ngửa với câu trả lời của nó, gì mà không gian riêng, cứ như Quốc An và Ngân là một cặp vậy hâm à?-Hâm cái đầu ông, ông thấy tôi thông minh ghê chưa, hai người này mà là một cặp thì đúng là trai tài gái sắc luôn. Nó tự hào với kế hoạch của quay lại trợn mắt nhìn nó, nó ngốc thật hay giả vờ ngốc đây không biết, Quốc An thích nó như vậy mà nó còn đi gán ghép người khác, nếu hai người đó mà thành thì chắc cậu cạo đầu đi tu hâm hay sao mà gán ghép lung tung vậy hả?-Tôi thấy hợp lý bà đúng là ngốc như con cóc. Thật hết chịu nổi nói ai ngốc hả? Không ủng hộ tôi thì thôi, ở đó còn chửi rủa kinh ngồi sau tra tấn Hoàng bằng những màn cù lét làm Hoàng la inh ỏi không tập trung lái xe được. Kết quả là chiếc xe đâm vào cột điện méo mó, còn nó với Hoàng bay mỗi người một nơi như phim võ té chống tay xuống đường nên bị trầy một mảng lớn, nó thì bị rách một đường dài ngay chân máu me tùm Anh, bà có sao không hả? Việc đầu tiên khi té xuống là Hoàng nghĩ ngay đến nó, cậu chạy tới đỡ nó cái chân của tôi. Nó nhìn cái chân chảy máu của mình rên tôi cõng qua nhà thuốc bên kia kiểm tra cõng nó chạy thật nhanh đến nhà thuốc, vết thương dài nhưng cũng may không sâu lắm, chỉ cần may 5 mũi là được. Bình thường anh hùng lắm, đến khi thấy người ta lấy kim may là khóc bù lu bù loa, la làng la xóm nhất quyết không chịu để yên. Hoàng hết dụ dỗ rồi chuyển sang hù dọa mới chịu cho may, báo hại cậu phải hi sinh cái áo trắng cho nó lau nước mắt nước đứa băng bó vết thương xong, xe dắt đến tiệm sửa, Hoàng cõng nó đến đúng là xui xẻo, đi xe đạp mà cũng té. Nó biểu bà không chịu ngồi yên, phá quá sao tôi tập trung lái không chạy được phải nói tôi mới biết chứ, ông cứ cười hoài tôi tưởng ông ạ, nó cù lét làm sao mà nhịn cười được, chịu thua con nhỏ này là lỗi của tôi, được chưa? Bà còn đau không, hay là nghỉ một ngày nhé?-Không sao, vài ngày nữa thi cuối kỳ rồi, không nghỉ trở nên ham học từ khi nào vậy hả? Hoàng bất không học lại bị ba người đè đầu dạy nữa chắc vậy là bỏ tôi xuống đây đi, mất công người ta dòm ngó. Nó không muốn bị người ta xì xầm này nọ, nên tốt nhất là để gần cổng cho nó tự đi. Hai đứa vô tới lớp trễ mất 15 phút, nhưng cũng may nhìn tụi nó thân tàn ma dại vậy giáo viên cũng không nỡ trách phạt. Quốc An thì chốc chốc lại nhìn sang nó với Hoàng, rõ ràng lúc đi không bị gì, sao mới có mấy phút đã te tua vậy rồi, nhìn chân nó băng một đường dài làm cậu lo lắng không yên. …….
Hôm nay trời nắng đẹp, nó tung tăng từ trường về nhà sau khi la cà hàng quán với đám bạn. Chưa bước vào nhà đã nghe giọng nói lảnh lót của nó vọng vào ơi, em về rồi nghe tiếng trả lời, sao nhà hôm nay im ắng lạ lùng, bình thường nghe tiếng nó anh hai sẽ rất vui vẻ đệm vào mấy câu như là “ Về rồi hả Mon”, “hai để nước cam trong tử lạnh, Mon thay đồ rồi xuống uống”, hay là “hôm nay được xơi mấy trứng ngỗng hả?”. Hình như có gì không ổn, hay là anh hai chưa đi làm về?Vừa đẩy cửa bước vào, nó nhìn thấy gương mặt ba mẹ hình sự như là đang chờ nó, còn anh hai thì ngồi nhìn nó buồn buồn. Nó linh tính có chuyện chẳng ba mẹ con mới đi học về, thưa hai em đi học về. Sao hôm nay ba mẹ về sớm thế ạ?.-Mày học hành kiểu gì vậy hả? Con gái con nứa học không lo học, suốt ngày tụ tập đám bạn hư hỏng chơi bời. Mày nhìn con người ta kìa, bao nhiêu gương vượt khó học giỏi, ai như mày không, ba mẹ lo đầy đủ chẳng thiếu thốn gì mà học cũng không nên thân. Ông Vương, ba nó tức giận. Đáng lẽ vài ngày nữa mới xong chuyến công tác bên Nhật, nhưng vô tình biết được thành tích học tập của con mình, ông tức tối quay về Nó nhìn sang anh hai chờ giúp mẹ, Mon nó mới đi học về, ba mẹ có chuyện gì ăn trưa xong rồi hẵng nói được không? Anh hai nó lên tiếng tại con chiều hư nên nó mới như vậy. Con giấu ba mẹ, dám lén lút đi họp phụ huynh thay cho nó, có đứa con gái nào suốt ngày bị mời phụ huynh vì tội đánh nhau, trốn học, chọc phá thầy cô như nó không? Ba nó lại tiếp tục bài ca vọng mặt nó thảm thôi rồi, tình hình này chắc phải chịu trận mấy tiếng đồng hồ là tệ. Mẹ nó thì vô cùng hả hê, nói là mẹ cho thân mật vậy thôi, chứ bà ta là vợ kế của ba, ba nó bắt gọi bằng mẹ cho tình cảm. Anh hai là con của bà ta và ba nó, vì trước khi cưới mẹ, ba nó quen bà ta rồi có anh, nhưng lại không hay biết. Đến khi cưới mẹ rồi bà ta mới dẫn con về nhận ba. Mẹ sức khỏe yếu khi sinh nó, lại biết được tin này nên bệnh mà chết khi nó mới 6 tháng tuổi. Vì vậy, anh hai rất thương nó, hơn nhau 7 tuổi nên có gì anh cũng chiều chuộng nó. Trong mắt nó, anh hai là nhất, ba mẹ đi công tác xa thường xuyên nên chỉ có anh hai chăm sóc nó. Nó không cần ba, không cần mẹ nhưng không thể không có anh hai. Nói chung nhà nó phức tạp do con quậy phá, ba đừng có la anh hai. Nó bênh vực cũng mạnh miệng lắm, ba phải tách mày ra khỏi đám bạn hư hỏng kia mới mong mày thay có làm gì cũng không tách nổi tụi con. Nó ngang bướng cãi Vương đập bàn cái rầm làm cả ba giật mình. -Mất dạy, mày dám cãi lời ba mày hả? Từ ngày mai mày chuyển vào Thành Phố học nội trú, ở đó sẽ có người quản lý Phố? Con không đi đâu, con muốn ở nó sắp khóc, Khắc Nhân, anh hai nó thấy tội nghiệp. Từ nhỏ nó có xa anh bao giờ đâu, bây giờ nó đi học xa chắc buồn lắm, nó lại không biết chăm sóc cho mình, lỡ bị bệnh phải làm sao? Với lại anh cũng không muốn xa nó xíu nào, anh đã quen với cái miệng chí chóe của nó rồi, bây giờ thật sự không ba suy nghĩ lại đi ba. Bé Mon không đi học xa được đâu, từ giờ con sẽ kèm em nó học, ba đừng bắt Mon đi nha. Anh nó nói này ba đã quyết định rồi, con đừng nói giúp nó nữa. Mau lên chuẩn bị đồ đi, sáng mai ba chở con không đi đâu, ba đừng bắt con đi hức. Nó ôm tay ba nó vừa khóc vừa nài dù có chút xót xa, nhưng ông Vương cũng phải cứng rắn, ở đây con bé lúc nào cũng tụ tập ăn chơi với đám bạn, chỉ có gửi đi học nội trú có người giám sát ông mới yên tâm có năn nỉ vô ích, mày lên xếp đồ nhanh đi, sáng mai đi ghét xong nó chạy thật nhanh lên lầu, Khắc Nhân cũng chạy theo an ủi nó. Bà Linh, mẹ kế lúc này mới lên tiếng, bà vốn không ưa gì nó, nhưng trước mặt chồng con bà luôn tỏ ra tử đừng lo, con bé sẽ quen thôi mà. Với laij Thành Phố với đây đâu có xa xôi gì, mình có thể thường xuyên đi thăm con bé mà. Anh hãy nghĩ cho tương lai của biết rồi, cảm ơn em. Ông Vương choàng tay ôm lấy bà ta, trong mắt ông bà luôn là người vợ giỏi giang, giúp đỡ ông trong công việc, lại là một người mẹ chăm sóc con cái đúng mực mà không biết rằng đằng sau đó là những mưu tính khó lường.…..-Mon ơi, Mon đừng buồn nha, anh hai sẽ thường xuyên tới thăm Mon nhớ nha, nhà này ai cũng ghét Mon, chỉ có hai là thương Mon thôi. Nó gục đầu vào vai anh thút có đâu, ai cũng thương nên muốn tốt cho Mon đó. Mon tới đó phải ngoan, chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, phải biết chăm sóc cho mình biết chưa. Nhớ hai thì gọi cho hai hai ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe nha, đừng có làm quá sức kẻo ốm. Mon không thèm về đâu, Mon ghét ba lắm, hai nhớ lên thăm Mon nha. Mon thương hai nhớ mà. Nhớ chăm chỉ học nha bé Mon của anh em tỉ tê tâm sự, dặn dò nhau đủ thứ. Khắc Nhân không đành lòng xa cô em gái bé bỏng, đối với anh nó như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống rồi. Từ giờ, cuộc sống của anh chắc sẽ rất tẻ nhạt, chẳng còn nhiều tiếng cười như trước nữa.…
Anh sẽ tốt mà, sẽ tìm người mới quan tâm và hạnh phúcAnh sẽ tốt mà nên rồi nỗi đau sẽ qua nhanh mà thôiNhững kỉ niệm này em xin gửi lại nơi khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhauQuán xá quanh ven đường ngập màu yêu thươngEm đã ôm anh ngại ngùngĐan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm xá nơi đây thị thành dòng người đông đúcThế chắc hạnh phúc tắc đường, chưa kịp ghé quaChia tay nhau rồi, em là người cô đơn...........Đợi Duy Minh đi, nó lặng lẽ ra ngoài mua một hộp thuốc ngủ, dù gì nó cũng chẳng còn người thân nào nên cái chết của nó cũng sẽ chẳng có ai đau buồn, chỉ thương đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng. “Mẹ xin lỗi, là mẹ ích kỷ nên con không có cơ hội chào đời, hãy tha thứ cho mẹ con nhé”.Nó khóa cửa lại, bây giờ chỉ cần có đủ can đảm nữa là có thể kết thúc mọi chuyện. Nó sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nếu được trở về bên cạnh Quốc An cũng chẳng còn tư cách để đến với cậu ấy nữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó khóc nên còn bao nhiêu nước mắt cứ để cho nó chảy một lần này nữa bụng quặn đau như ai thắt từng đoạn ruột, nó co quắp nằm dưới nền nhà, một dòng máu đỏ tươi chảy ướt chân. Nó đem tất cả thuốc uống ngủ uống hết một lần. Trong cơn mơ màng, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa hiện về, lần cuối cùng nó được nhìn thấy gương mặt Quốc An tươi cười vẫy chào mới, lên lau phải là tôi? Đó là quy định của lớp, ai mới vào cũng phải lau bảng 1 có mơ, quy định đâu? Móc ra tôi xem. Đừng có mà ma cũ ăn hiếp ma mới, tôi đây không có sợ đâu nhá.…….-Trời ạ, Doremon người ta thông minh lắm chứ đâu có não heo như cậu đâu. Bài dễ vậy mà không có bị mất trí nhớ không hả? Nói trước quên sau là sao?-Cậu tỉnh dậy cho tôi, mới học có xíu đã ngủ rồi.…….……-Tôi..sợ…lắm..hức…hức…-Không sao rồi, có tôi ở đây. Đừng..nhốt..tôi…ở…đây…tôi…sợ…-Đừng sợ, tôi đưa cậu về An….tại sao mỗi lần tôi gặp chuyện….cậu….đều xuất hiện chứ ..hức..hức…- Ngốc à, vì tôi yêu cậu đó biết không hả……….-Doremon nè, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn nói với có vẻ nghiêm trọng quá, cậu đừng làm tôi sợ nha Quốc kỳ nghiêm túc, cậu chuẩn bị tinh thần đi nha, nếu không cậu mà xỉu thì tôi không khiêng nổi đâu 1 tạ mỡ nhìn tôi vậy mà 1 tạ à? Chơi với cậu lâu như vậy mới biết mắt cậu bị chột đó.………….-Cấm cậu đi làm thêm lý, cậu lấy đâu ra cái quyền đó cãi, cậu chỉ việc nghe lời thôi biết không hả?-Cậu bị điên à? Lên cơn thì để tôi lấy thuốc cho mà nói rồi, cậu mà không nghe lời thì đừng có mà trách tôi-Không nghe, không nghe, không nghe đó, cậu làm gì tôi.……….-Quốc An, tôi không muốn sống nữa. Xung quanh tôi chẳng còn ai nữa rồi....-Ngốc xít, cậu còn có tôi mà, sẽ ổn thôi. -Sau này tôi sẽ giúp cậu quên hắn, chúng ta sẽ trở về cuộc sống vui vẻ như trước kia được không?-Tôi không tôi đây thì không việc nào là không làm được.………-Doremon, dậy thay quần áo đi, không thôi bị cảm lạnh không sao chứ Quốc An, tôi lo lắm biết không hả?hức..hức...-Cậu mà khóc nữa người ta tưởng nhà tôi có đám tang cậu ngu vậy hả? Lỡ trúng đầu chấn thương sọ não tàn tật suốt đời thì sao?-Thì lúc đó cậu nuôi tôi suốt đời....……….-Tôi làm gì sai sao?-Cậu không sai, nhưng tôi đã chán khi ở gần cậu rồi, lâu lâu gặp nhau có vẻ tốt nói lại lần nữa tôi ngheTôi muốn yên tĩnh một mình, cậu về không tin, cậu đang nói dối đúng không?-Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng có xíu cảm giác gì với cậu cả, tôi cũng ngán ngẩm trước sự quan tâm của cậu, tiền viện phí tôi sẽ tìm cách hoàn trả cho Không, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nửa bước, cậu có đuổi đánh tôi vẫn theo cậu.…………-Ê, cậu thấy tôi mặc màu nào đẹp?-Bảy sắc cầu cậu thích thì mua một bộ về mà Mon đằng kia có con thú nhồi bông giống cậu đâu, con gì thế?-Sư tử tên đáng ghét, đứng lại cho tôi.............…….-Nô à, sau này nếu không có Mon bên cạnh, Nô phải tự chăm sóc cho mình biết chưa hả?-Nói xàm xí cái gì vậy hả?-Mon chỉ nói nếu thôi mà. Nô nè, cảm ơn Nô nhiều lắm.……….-Quốc An nè, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi chứ?-Không bao giờ có chuyện đó, cậu là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này. Nếu cậu không buông tay, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa ơn vì đã ở bên cạnh à, bất cứ khi nào cậu cần thì tôi sẽ luôn luôn có mặt, vĩnh viễn như vậy.………-Tôi yêu cậu, Doremon……-Tôi yêu cậu, Doremon……-Tôi yêu cậu, Doremon………..Những hình ảnh cứ mờ dần, mờ dần….và rồi chỉ còn lại cơ thể nó nằm bất động trên sàn nhà, tay vẫn ôm chặt con Nobita bằng bông không rời.
nhóc con khi nào em mới lớn đây hả