Thâm Tình Tựa Như Cạn . Tác giả: Úy Không. Số chương : 69 + 3 phiên ngoại Thể loại : hiện đại, cường thủ hào đoạtEditor: MichellevnBeta: Có ai nhận beta giúp tớ với Duyên phận hai người lại được bắt đầu … Bốn Mươi Hai Cây Số
"Đó là đương nhiên, sự tồn tại của ta là tinh diệu tuyệt luân, gần như không năng dĩ bất luận cái gì lưu thông tiền đến phán định ta giá trị." Msyta nghiêng đầu thấy đối phương rất nhỏ nâng lên khuôn mặt, hắn chính ở trong lòng yên lặng miêu tả ác ma có hoàn mỹ
Vẻ mệt mỏi trong đáy mắt Lôi Dận đã tan đi không thấy, lại có ý cười nhàn nhạt. Ý cười này tựa hồ từ đáy lòng, nhưng giọng nói cũng rất lạnh nhạt, "Nếu đây là ý châm chọc của cậu, tôi cũng vui vẻ nhận." Nói xong, hắn uống một hơi cạn tách.
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Tình Tựa Như Cạn của Úy Không tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Thâm Tình Tựa Như Cạn thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Úy Không, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Cùng theo dõi, đọc trọn bộ tiểu
Truyện Thâm Tình Tựa Như Cạn - Chương 68. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vay Tiền Nhanh. edit MichellevnGiang Mạn lao vào trong phòng vệ sinh đóng cửa lại, mở nước lạnh ra, phun mạnh vào mặt, để cho cơ thể mình tỉnh táo lại. Lạnh thì lạnh rồi, nhưng ngọn lửa dưới bụng kia thì lại ngày càng cháy không biết Diệp Nhã Ý cho cô dùng loại thuốc gì, cô căm phẫn mà mắng một câu không phải phụ nữ không có kinh nghiệm, cơ thể từ lâu đã được một người đàn ông khai phá hết sức nhuần nhuyễn, tình triều hỗn loạn giống như cô đang lăn lộn trên lửa, thần trí dần trở nên mơ hồ, trong đầu bắt đầu xuất hiện những triền miên quen thuộc kia." Tiểu Mạn! Em đừng sợ, chúng ta nghĩ cách ra ngoài." Hứa Thận Hành đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói nam tính mang theo tiếng thở dốc nồng nói của anh kéo Giang Mạn phần nào quay về hiện thực, cô túm chặt lấy mình, mở cửa ra và bình tĩnh nói " anh đi dùng nước lạnh đi!"Hơi thở của Hứa Thận Hành đã trở nên rất nặng nề, trong mắt cũng lóe lên tia mập mờ. Giang Mạn nhanh chóng đi lách qua người anh ta, đến ghế sô pha và ngồi xuống, lấy chai nước chưa mở nắp trên bàn trà, mở ra uống liên tiếp mấy ngụm Thận Hành rất nhanh ra khỏi phòng tắm với cái đầu ướt sũng, Giang Mạn thấy anh ta đến gần, đưa tay ra" anh đừng qua đây, chúng ta cách xa nhau một chút."" Yên tâm, nếu em không bằng lòng, anh sẽ không như vậy với em." Hứa Thận Hành thở dài bất đắc Mạn day day huyệt thái dương" anh phải biết lúc tôi như thế này, khả năng là tôi không làm được chuyện không bằng lòng."Hứa Thận Hành đi đến bên giường và ngồi xuống, quay đầu nhìn xung quanh" Vừa mới quan sát phòng vệ sinh, hình như không thể ra ngoài, Diệp Nhã Ý thật là làm đến tận cùng luôn." anh ta nhìn cô hồi lâu, chợt cười lên rồi hỏi," Nếu chúng ta thực sự xảy ra quan hệ, em nói coi, Trình Khiên Bắc sẽ thế nào?"Giang Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói Thận Hành nói tiếp" Em biết không? Thực ra anh có hơi muốn nếm thử một chút, để xem rốt cuộc cậu ta quan tâm đến em nhiều như thế nào?"Giang Mạn cau mày, hỏi bất thình lình" Hứa Thận Hành, anh kết hợp với Diệp Nhã Ý đúng không?"Hứa Thận Hành cất giọng cười giễu cợt" anh vẫn chưa bỉ ổi như thế."Giang Mạn nghe vậy âm thầm thở phào một hơi, cô biết anh ta đối với Trình Khiên Bắc thì có oán hận, đối với mình thì không cam tâm, nhưng với tính cách của anh ta, quả thật là không đến mức bỉ ổi như Thận Hành nói " Đột nhiên anh chỉ nghĩ đến một vấn đề."Giang Mạn" Nếu như anh không muốn tôi hận anh thấu xương, thì mau chóng thu lại ý tưởng bẩn thỉu này của anh ."Song, chút lý trí còn lại này, cũng không làm cho ngọn lửa trong con người cô giảm đi, ngược lại ngày càng nóng hơn, cả người giống như muốn bốc cháy."Bẩn thỉu sao? Nếu Trình Khiên Bắc thực sự yêu em, thì cậu ta hẳn là sẽ không để ý đến chuyện này đâu!" Giọng nói Hứa Thận Hành khàn khàn, nói xong thì đột nhiên đứng lên, bước từng bước bản năng Giang Mạn muốn lùi ra sau, nhưng phía sau cô là lưng dựa ghế sô pha, cô hết đường thối lui, chỉ có thể nhìn Hứa Thận Hành đang ngồi xổm xuống trước mặt cô, khẽ nói với cô " Tiểu Mạn, nếu không phải Trình Khiên Bắc, hiện giờ chúng ta đã kết hôn từ lâu rồi, là cậu ta cố ý chia rẽ chúng ta. không phải em thích anh nhiều năm như vậy sao? Sao có thể nói không thích liền không thích ngay được? Mà anh thì vẫn còn yêu em, em có biết không ?"nói xong, anh ta đưa tay túm lấy tay Giang Mạn bị ngọn lửa dục vọng trong cơ thể thiêu cháy đến ý chí mê man, cơ thể cũng trở nên yếu đuối vô lực, bàn tay bị nắm giữ bởi một đôi bàn tay nóng bỏng, nhưng không gạt đi theo bản năng, mà lại muốn anh ta nắm chặt hơn một Thận Hành tiếp tục nói "Giang Mạn, chúng ta vốn nên ở bên nhau."Hơi thở của hai người nặng nề đan xen, tầm nhìn của Giang Mạn ngày càng mơ hồ, lúc gương mặt phía trước dần dần sát lại, dường như đã biến thành gương mặt của Trình Khiên Bắc. Chỉ đến khi hơi thở xa lạ phả lên mặt, cô chợt tỉnh táo, đẩy mạnh Hứa Thận Hành ra, đứng dậy lảo đảo chạy vào nhà tắm, đóng cửa thật Thận Hành hít thở sâu mấy hơi liền, như thất bại mà nện mạnh mấy không cam lòng, nhưng cũng là không đành phòng tắm, Giang Mạn vùi thẳng đầu vào dưới vòi nước, nước lạnh trong mùa đông giá rét, cuối cùng cũng khiến ý chí của cô phục hồi một lúc sau, từ bên ngoài truyền đến giọng nói khàn khàn của Hứa Thận Hành" Tiểu Mạn, vừa rồi là anh không kìm được."Giang Mạn không trả lời anh ta, cái lạnh khiến cô ngồi cuộn tròn dưới sàn nhà tắm lạnh lẽo, vùi đầu vào đầu gối. cô không có cách nào chỉ trích Hứa Thận Hành, bởi vì bản thân cô cũng gần như mất khống không biết qua bao lâu, rốt cuộc thì ngọn lửa trong cơ thể cũng từ từ giảm xuống, cả người chỉ còn lại cảm giác lạnh cứng, cô mới kéo cơ thể run rẩy của mình đứng dậy và mở cửa ngồi trên ghế sô pha, Hứa Thận Hành quay đầu lại nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cất tiếng cười khổ, nói bằng giọng khàn khàn" Em sấy khô tóc rồi ngủ một giấc đi, anh cam đoan không chạm vào em. anh không xấu xa như em nghĩ đâu."nói xong thì rề rà đứng dậy, rồi lao vào trong phòng tắm, khóa cửa lại, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng xả nước ào Mạn hắt xì một cái, cũng may là phòng ngủ này có đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng có, cô tìm ra máy sấy, sấy khô tóc qua loa rồi cởi áo khoác ướt nhẹp ra và chui vào trong ra cô không dám ngủ, thứ nhất là phản ứng cơ thể đang có chiều hướng quay trở lại, thứ hai là cô cũng không tin tưởng Hứa Thận cũng chẳng phải liệt nữ* trinh tiết gì, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì ghê gớm. Chỉ là cô ghét cái cảm giác bị người ta khống chế. Cuộc đời của cô đã bị người ta khống chế một lần rồi, nên không muốn lặp lại bất cứ loại chuyện thân bất do kỷ* nào nữa.*liệt nữ 烈女 con gái cứng cỏi chết vì tiết nghĩa không chịu nhục thân*Thân bất do kỷ - 身不由己- shēn bù yóu jǐ thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là không có tự do được làm theo ý muốn của mìnhCũng không biết trải qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Hứa Thận Hành cũng không có ra khỏi phòng vài lần trải qua đau đớn giày vò, rốt cuộc Giang Mạn cũng cảm thấy sự khó chịu kìm nén kia đã giảm đi rất nhiều, cô giống như cầm binh khí đánh chiến mấy trận liền, mệt đến cả người đầy mồ hôi, cuối cùng chịu không được đã ngủ thiếp tỉnh lại lần nữa là bị đánh thức bởi âm thanh đập Mạn gần như là mở mắt ra ngay lập tức, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Trình Khiên Bắc, anh lao từ bên ngoài vào, sải bước đi đến bên giường, kéo cô hẵng còn mơ hồ siết chặt vào trong lòng, cũng không hề nói gì, chỉ run rẩy khắp Mạn bị anh siết chặt có phần không thở nổi, đẩy đầy anh ra và nói " Em không sao, em không sao!"Trình Khiên Bắc buông cô ra, sờ sờ khuôn mặt cô, gạt mái tóc tán loạn sang hai bên" thật sự là không sao chứ? Diệp Nhã Ý có tổn thương em không ?"Giang Mạn lắc đầu" Em cũng chưa nhìn thấy cô ta."Nghe thấy động tĩnh, Hứa Thận Hành từ trong phòng tắm đi ra, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên giường, nói bằng giọng mỉa mai" Lâu như vậy mới đến? Tôi còn tưởng cậu lợi hại lắm chứ!"Trình Khiên Bắc để ngoài tai đối với giễu cợt của anh ta, chẳng thèm quay đầu sang, bọc áo ngoài lên người Giang Mạn rồi bế ngang cô lên" Chúng ta đi !"Lúc này ngày mới vừa ló dạng, ra đến bên ngoài, Giang Mạn mới phát hiện ra đây là một biệt thự trên đảo, một hòn đảo nhỏ, được bao quanh bởi hồ nước có sương mù giăng Khiên Bắc không nói nửa lời ẵm cô lên chiếc thuyền đậu ngay bờ, đặt cô ngồi lên ghế xong thì khom người mang giày cho cô, Giang Mạn lấy đôi giày" Để em tự đi!"đi giày xong, cô ngước lên nhìn sắc mặt xanh xao của anh và hỏi" anh không hỏi em đã xảy ra chuyện gì sao?"Trình Khiên Bắc nói " Người không sao là tốt rồi, những cái khác không quan trọng."Giang Mạn" Vì sao mà Diệp Nhã Ý đưa em tới chỗ này, hẳn là anh đã biết."Trình Khiên Bắc ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng bảo" anh nói rồi, chỉ cần em không sao, cái khác đều không quan trọng." anh hít sâu một hơi, đau đớn trong mắt không thể che giấu," Là anh liên lụy em, không bảo vệ em được tốt."Giang Mạn trầm tư giây lát, dây dưa hỏi mãi" Nếu thật sự đã xảy ra chuyện thì sao?"Trình Khiên Bắc nắm lấy tay cô " Đối với anh mà nói, cái này không có gì quan trọng hết, biết không? Tương tự, anh cũng mong em đừng xem nó trở thành bóng ma tâm lý gì gì đó."" Wa wow!" Hứa Thận Hành vỗ tay đi lên thuyền," thì ra Trình tổng là người quân tử rộng rãi độ lượng như vậy."Trình Khiên Bắc không phản ứng lại anh ta, chỉ ra lệnh cho người ta lái thuyền ra Thận Hành bước tới, nói tiếp" Chỉ là không biết, sao hồi đó không giúp cho người ta hoàn thành ước vọng, cứ nhất định phải làm tiểu nhân hoành đao đoạt ái * là sao?"*Hoành đao đoạt ái 横刀夺爱 Chỉ bên thứ ba thông qua phương thức nào đó để cưỡng ép đoạt mất người yêu của người khácTrình Khiên Bắc đứng lên, quay đầu lại lạnh lùng nhìn người đang tới" Hứa Thận Hành, tôi không ngờ cậu có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy."Giang Mạn kéo anh lại" anh ta cũng bị Diệp Nhã Ý hãm hại mà."" Thế sao?" Trình Khiên Bắc cười lạnh," Chỉ e là làm ra vẻ người bị hại, thực tế là cấu kết với Diệp Nhã Ý để cho ra vai diễn này thôi!"Hứa Thận Hành cười" Kiểu vai diễn này là sở trường của Trình tổng, tôi sao mà biết diễn chứ."Trong lòng Trình Khiên Bắc cơn thịnh nộ bị đè nén cả một đêm chợt được nhen lửa, anh tiến lên từng bước túm lấy vạt áo của Hứa Thận Hành" Cậu dám nói cậu hoàn toàn vô tội sao? không hề có chút tư tâm hả?"Hứa Thận Hành đón cơn giận của anh, nói " Tôi có tư tâm thì thế nào?Giang Mạn vốn chính là của tôi, nếu không phải cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi, thì tôi và cô ấy đã tu thành chính quả từ lâu. Cậu có lập trường gì mà chỉ trích tôi?"anh ta vừa dứt lời thì nắm đấm của Trình Khiên Bắc đã nện ngay lên gương mặt anh Thận Hành lùi mạnh ra sau hai bước, lau máu chảy ra dưới mũi, hét lên một tiếng và lao bổ vào người đàn ông cao lớn cứ như vậy mà đánh nhau trên vì hành động của hai người mà con thuyền lắc lư dữ dội, quyền cước của hai người cũng không phát huy được, dẫn tới đánh nhau rất khó Mạn vịn chặt lan can, sợ hãi kêu to" Hai người mau dừng lại!"Người lái thuyền cũng sợ hết hồn hết vía, lại không dám ngăn cản, chỉ có thể cố gắng để thuyền được ổn Thận Hành cuối cùng cũng chỉ là một thư sinh, sao có thể đánh lại được Trình Khiên Bắc từng lăn lộn từ phố Hạ Đường mà ra, chẳng mấy chốc thì rơi vào thế hạ phong, lúc bị trúng một đấm, lảo đảo ngay sát mép thuyền, thuyền tròng trành hai cái thì ùm một tiếng rơi luôn xuống Khiên Bắc nhìn người đang giãy dụa trong nước một cách thờ ơ, rồi ra lệnh cho người lái thuyền" Lái thuyền nhanh lên!"Giang Mạn sợ hãi đứng lên kêu to" không được lái thuyền, mau cứu người! anh ấy bơi không tốt, sẽ có tai nạn chết người đấy."Trình Khiên Bắc lau vết máu bên khóe miệng, giọng nói lạnh lùng" Là cậu ta đáng đời!"" anh điên rồi hả? Nếu Hứa Thận Hành xảy ra chuyện, anh chính là giết người!"Giang Mạn nhìn anh không thể tin được, từ biểu cảm lạnh lùng của anh thì nhìn ra, anh thật sự muốn Hứa Thận Hành chết. Trông nhìn anh có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra vẫn luôn bị sự ghen tuông đố kỵ làm đầu óc mê lại nhìn vào hồ nước phủ kín sương mù, Hứa Thận Hành dần trở nên mờ nhạt, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sợ Thận Hành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, bởi vì một khi xảy ra chuyện thì có nghĩa là Trình Khiên Bắc cũng tiêu đã không lo được nhiều hơn thế nữa, vội vã cởi áo khoác ra, tiện tay cầm lấy một áo cứu sinh trên tàu rồi lao vào hồ nước lạnh khi nhảy xuống, lớn tiếng bảo" anh ấy không phải đồng bọn của Diệp Nhã Ý, anh ấy chưa hề làm gì em cả."Mặt hồ tĩnh lặng bởi vì Giang Mạn nhảy vào mà tạo ra một tiếng ùm thật lớn, Trình Khiên Bắc mới chợt bừng tỉnh, ngay cả áo khoác cũng không cởi, lao theo vào dòng nước.
Truyện Audio CV Ngôn Tình Thâm Tình Tựa Như Cạn Tổng đề cử Thâm Tình Tựa Như Cạn Đã có 3 người đánh giá / Tổng đề cử Giới thiệu Mục Lục Nghe Audio Kiếm Điểm Số chương 69 + 3 phiên ngoại Thể loại hiện đại, cường thủ hào đoạtEditor MichellevnBeta Có ai nhận beta giúp tớ với Duyên phận hai người lại được bắt đầu từ sự tình cờ, vào một ngày khi Giang Mạn đang trong tình trạng phẫn nộ lại gặp phải vị bạn trai say nắng ánh trăng sáng bị đội nón xanh. Cả hai cùng nhau say sưa một phút không làm chủ thì đã xảy ra tình một đó mãi tới tận ba tháng sau, cuốn vào cuộc tranh chấp tài sản của gia tộc, vị huynh đài nón xanh kia tìm đến Giang Mạn, người đang có nhu cầu cấp bách cần một khoản tiền lớn, nói rằng, mình cần một người vợ hợp pháp, mới có thể được phân chia nhiều tài sản bên là cần vợ trên danh bên cần cẩu nam nữ từng tình một đêm liền ăn rơ với nhau, đi cục dân chính lĩnh về một bản chứng nhận kết chân tướng chuyện xưa sau hai năm rưỡi mới bắt đầu lộ ra manh hiểu một chút văn cẩu huyết cường thủ hào Giang Mạn – Trình Khiên Bắc Tags doc truyen tham tinh tua nhu can Thâm Tình Tựa Như Cạn tham tinh tua nhu can full tham tinh tua nhu can prc
Editor MichellevnBeta rưỡi chiều, trong không khí dường như đều mang chút mệt mỏi ủ Mạn đẩy cửa văn phòng ra, phòng làm việc gồm ba người, lúc này đây hai người đang ngồi trước bàn có bộ dạng giống như những con ma không ngủ vài ngày, đối diện với máy tính ngáp liên tục."Hai người sao vậy? Lại bị Lão Vương tra tấn hả?" Giang Mạn lấy ra hộp quà mang về, cười đưa cho hai người."Ú uầy! Em nhớ chị muốn chết." Chương Tiếu Tiếu trông thấy cô mắt liền sáng lên, vừa phấn khích nhận lấy hộp qùa ăn vặt đặc biệt, vừa than vãn, "thật không phải mà? Mấy ngày nay chị không ở đây, ngày nào lão Vương cũng bắt chúng em chết chìm trong tăng ca, hôm qua thảo luận chủ đề bản thảo mới, mãi đến hơn mười giờ lương tâm lão ấy mới trỗi dậy mà thả người."cô ấy đối diện với Bành Việt đang ngóc đầu nhìn Giang Mạn, cười nói "không phải chị nói sáng nay mới về sao? Thế nào mà lại đi làm luôn vậy? Cũng không nghỉ ngơi hai ngày thật tốt, quay về đồng nghĩa với lại phải bắt đầu tiếp tục công việc ma quỷ."Giang Mạn cười "Tôi cũng muốn vậy, nhưng về đến nhà mới vừa ăn cơm xong, đã bị lão Vương gọi điện thoại kêu tới, nói là lo nghĩ về việc tôi đi huấn luyện mười ngày, nghiệp vụ buông lỏng rồi, kêu mau chóng quay lại quan sát tiết mục thu âm mới."Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền vừa nói xong, cửa văn phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một cái đầu bóng loáng như đặc vụ ở Địa Trung hải bước vào, cười vui vẻ nhìn mấy người bên trong "Ai nói xấu tôi đấy?" không chờ ai trả lời, lại a lên một tiếng, " Giang Mạn về rồi à?"Người này chính là lão Vương mà ba người vừa nói đến, cũng là tổng biên tập tổ chuyên mục của bọn họ. Chuyên mục của bọn họ là chương trình phỏng vấn tài chính của kênh truyền hình địa phương, tên gọi《Tầm nhìn》, đã thực hiện được năm năm. Mỗi tuần ba kỳ, bởi vì bám sát được các sự kiện thời sựđiểm nóng, từ trình độ MC đến lựa chọn nội dung chủ đề và khách mời, đều làm rất cẩn thận kỹ càng, trong thời đại giải trí lên ngôi, tỉ lệ người xem miễn cưỡng chiếm được một vị trí nhỏ Mạn là người phụ trách bản thảo và biên tập tuyển chọn các chuyên mục, vừa được phái đi huấn luyện mười ngày. Cấp trên trực tiếp của cô chính là vì đầu tóc bóng lưỡng này, Vương Hi Chi, đại danh của lão béo rằng lão Vương có diện mạo bên ngoài không dễ nhìn, nhưng năng lực nghiệp vụ rất mạnh, khônghề phách lối trước mặt cấp dưới, cho dù là một người cuồng công việc, mỗi ngày đám thuộc hạ trẻ tuổi đều bị dí cho chạy đến mức khổ không nói lên lời, đối với vị cấp trên này mọi người vẫn rất yêu Mạn cầm hộp quà đưa đến trước mặt ông ấy, cười" Mệnh lệnh của tổng biên Vương, tôi có thể không quay về sao?"Lão Vương tiếp nhận món quà, cười không khép miệng được "Chuyên mục của chúng ta luôn luôn phải theo sát làn sóng của thời đại, cô đã rời công việc mười ngày, tương đương là tụt lại phía sau mười ngày, không quay về sớm một chút, sao có thể bắt đầu sớm chút đây?"Gần đây Giang Mạn cảm thấy vị cấp trên cuồng công việc này có bệnh ám ảnh cưỡng chế và rối loạn lo âu nhẹ, việc tóc trên đầu ngày càng ít đi chính là bằng cười nói "Tổng biên Vương, không phải ông đã quên, rằng tôi là đi huấn luyện chứ không phải nghỉ đi du lịch chứ?"Lão Vương làm bộ như bỗng nhiên hiểu ra, gật gà gật gù "Đúng rồi nhỉ, cho nên kêu cô quay về sớm một chút, đem các kỹ năng mới học được, nhanh chóng áp dụng lên công việc, làm cho chuyên mục của chúng ta nâng cao thêm một bậc."Đám người trong phòng ".................."Logic của thủ trưởng cuồng công việc chuyển hóa cực nhanh quả thực phát rồ luôn!Lão Vương nói xong lại liếc mắt nhìn đồ ăn hai người kia đang ăn trong phòng, rất ra vẻ nói " Giờ là lúc nào rồi hả, tiết mục cũng phải bắt đầu thu ngay rồi, các cô cậu còn không đến phòng thu đi. Tôi cũng đã nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù các cô cậu là người chịu trách nhiệm lên kế hoạch và kịch bản, nhưng nhất định mỗi kỳ vẫn phải nghiêm túc xem chương trình ở hiện trường, như vậy mới có thể nâng cao hơn chất lượng nội dung. Cho rằng ngày ngày ngồi trước vi tính xem video là được rồi sao?"Chương Tiếu Tiếu và Bành Việt trợn mắt xem thường, tự ăn phần điểm tâm của mình, sau đó cười hi hi đứng dậy."đi đi đi, chúng tôi đi liền đây."Lão Vương hài lòng gật gật đầu, lại cầm lấy hộp quà nhỏ ở trong tay, cười tủm tỉm với Giang Mạn "Cái hộp này khá độc đáo, đáng tiếc không phải là kẹo cưới."Giang Mạn vẫn không nói gì, cô gái độc thân thâm niên Chương Tiếu Tiếu đã không vui từ trước, bùm bùm tuôn ra luôn một tràng ""Lão Vương, ông còn là người chứ! Nhóm biên kịch lên chương trình của chúng ta, nam thì bị ông dùng như gia súc, nữ thì ông coi như nam mà sai bảo, mười tên biên kịch chương trình, sáu độc thân hai ly dị, ông còn không biết xấu hổ mà đòi kẹo cưới? Tôi nói với ông, tuần tới tôi phải nghỉ một ngày để đi xem mắt, nếu ông không duyệt, tôi sẽ từ chức."Lão Vương cười khà khà "Tiếu Tiếu cô như vậy là không tốt, người trẻ ấy mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng, không nên lúc nào cũng nghĩ nào là yêu đương rồi kết hôn, về mặt này cô phải học tập thật nhiều ở Giang Mạn, trong đài truyền hình có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng không hề quan tâm, một trái tim đầy nhiệt huyết dành trọn vẹn cho công việc."nói xong không đợi Chương Tiếu Tiếu phất cờ nổi dậy, ông ta vội vàng rụt lại cái đầu sáng bóng loáng, nhanh như chớp chạy biến đi, vẫn còn vừa chạy vừa nói vọng vào trong phòng "Các cô cậu nhanh lên đấy! Hôm nay có hai vị khách quý chính là kim cương vương lão ngũ."* kim cương vương lão ngũđây là một cách nói để chỉ những người đàn ông độc thân giàu tiêu chuẩn để xếp hạng kim cương vương lão ngũ là- Nhiều tiền một là bản thân có sự nghiệp riêng, hai là được kế thừa gia sản giàu có- Đẹp trai xuất chúng có hương vị độc đáo của riêng mình- Học vấn cao có bằng cấp cao của nước ngoài, đi du học về- Có năng lực có thái độ tích cực đối với việc tìm tòi, phát triển sự nghiệp, có khả năng kinh doanh- Kín tiếng không bao giờ muốn nói tới việc riêng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh quấy rầy ngoại Mạn nhìn bóng dáng béo mập của ông ta lắc qua lắc lại rồi biến mất ở chỗ rẽ, buồn cười đóng cửa Việt uống xong ngụm nước, đi tới vỗ vỗ bả vai Chương Tiếu Tiếu "Chị Tiếu, chị cũng đừng phẫn nộ trào dâng nữa. Phụ nữ các chị dù thế nào cũng không có áp lực nhiều về kinh tế, đàn ông chúng tôi thì thảm rồi, cả ngày bị đối xử như gia súc không nói làm gì, chút tiền lương mỗi tháng kia kìa, muốn mua phòng ở cũng không biết đến tháng năm nào. Trong mắt người khác, tin kinh tế tài chính, lý luận chi phí về tiền bạc, chúng ta viết một cái ra ngay, gặp gỡ vô số doanh nhân chuyên gia kinh tế, còn cho rằng chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền, có ai biết được chúng ta vì một hai ngàn tiền thưởng cuối tháng, mà mong muốn tăng ca chết đi được!"Chương Tiếu Tiếu cúi xuống nhìn giày của cậu ta, vẻ mặt chân thành nói "Yên tâm đi, không nên đánh giá cao bản thân, cho dù cậu thông hiểu lý luận nhiều hơn nữa, hay là quen biết được nhiều đại gia đinữa. Căn cứ vào đôi giày bản nhái cậu đang đi, người ta cũng sẽ không cho rằng cậu có nhiều tiền đâu."Bành Việt làm ra vẻ đau buồn "Hiểu rõ cũng đừng nên nói thẳng ra chứ, chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt mà." nói xong lại tiếp tục kêu rên, " Buồn bực hơn chính là, mỗi ngày còn phải hâm mộ ghen tỵ ghét hận mà đối mặt với các loại người thành công, ví như hai vị khách quý ngày hôm nay, một người là ngôi sao mới tự mình lập nghiệp, vừa hoàn thành gói vốn xoay vòng C trị giá một trăm triệu Đô la Mỹ; mộtngười là thiên tài đầu tư hàng đầu Trung Quốc, đã vậy hai người này còn chưa tới ba mươi tuổi. Xã hội thật bất công, bất công cực kỳ ấy!"nói xong cầm ly giữ ấm nước cẩu kỷ một loại thuốc đông y, đi ra cửa đến phòng thu ngộ của Đài truyền hình tỉnh tất nhiên không tính là kém, thế nhưng có ai lại không thể so bì chứ. Những người họ là chuyên mục tài chính, đều tiếp xúc với các tầng lớp tinh anh của giới kinh doanh thương mại, đã được một thời gian dài rồi, muốn giữ một trái tim bình thường quả thực hơi khó. Tổ chuyên mục của họ hàng năm đều có vài người từ chức đi gây dựng sự nghiệp, về phần có thành công hay không thì sao mà biết Việt ra khỏi cửa rồi, Giang Mạn mới nhớ ra hỏi "Tiếu Tiếu, khách mời hôm nay là ai vậy?"Chương Tiếu Tiếu nói "Trình Khiên Bắc và Lê Lạc." nói đến đó lại a lên một tiếng, "A, đúng rồi, hai người đó đều tốt nghiệp học viện quản lý Giang Đại, vậy là sư huynh của chị rồi, lúc học ở trường chị có quen biết không?"Giang Mạn hơi sửng sốt ".................có biết."Chương Tiếu Tiếu gật gật đầu "Cũng đúng, loại thanh niên tài tuấn này, chắc chắn lúc ở trường học cũng rất xuất sắc, không biết mới lạ đó." nói rồi vẫy vẫy tay với cô, cười hi hi nói, "Chúng ta cũng mau qua đó thôi, đoán chừng sẽ lập tức thu hình ngay rồi. Hai người kia nhìn trên hình đã rất đẹp trai rồi, tôi phải đi xem xem rốt cuộc người thật như thế nào. Nếu thật sự là kim cương vương lão ngũ trong truyền thuyết, biết đâu chúng ta vẫn còn có cơ hội đấy!"Giang Mạn ngây ngây người, không tự nhiên lắm mà sờ sờ tới phòng thu, MC Văn Hạo và hai vị khách mời đã ngồi yên vị trên sân khấu, ba người đang nhỏtiếng thảo luận. Văn Hạo được xem như là đàn anh lợi hại của Đài truyền hình, xuất thân từ bản tin thời sự chính chuyển sang, diện mạo đương nhiên thuộc hạng đẹp trai đẳng cấp, mặc dù hơn ba mươi tuổi, nhưng bản thân đã có loại khôn ngoan và thanh lịch được trải qua quá trình rèn luyện trau dồi kiến thức sâu thế mặc dù ngồi bên cạnh hai người đàn ông trẻ hơn anh ấy không ít, lấy khí chất nổi bật như vậy của anh ấy, cũng không hề thấy kém biệt là người đàn ông ngồi ở giữa kia, mặc một bộ đồ màu đen sang trọng, không mang cà vạt, nút trên cùng của áo sơ mi trắng được nới lỏng, tay áo hơi cuộn lên, trông thoải mái và giản dị nhưng khônglàm mất đi vẻ nghiêm túc vốn không nói gì cả, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Văn Hạo đối diện chếch bên kia, khóe môi cong lên mỉm cười, dường như lắng nghe người còn lại và Văn Hạo đang nói chuyện chậm thuật viên ánh sáng đã làm xong công tác đèn chiếu sáng, dưới ánh đèn gương mặt người đàn ông trẻ tuổi giống như tượng tạc, tài năng xuất chúng. anh thực sự trẻ, nếu không phải vì phong cách lạnh lùng chín chắn, với dung mạo sáng sủa như vậy, thậm chí vẫn có cảm giác là anh chưa thoát ra hết được vẻ thiếu là một phòng thu cỡ nhỏ, bên cạnh vẫn có phòng dành cho khán giả, chỉ là ngồi không được nhiều người, chương trình có thiết lập phân đoạn hỏi tương tác. Chuyên mục mỗi kỳ đều sẽ mời một số cư dân mạng nhiệt tình, hai vị khách quý hôm nay cùng tốt nghiệp ở Giang Đại, vì thế đặc biệt mời đến khán giả là mấy chục sinh viên Giang sinh viên tuổi còn trẻ đều rất sôi nổi, đối với tất thảy đều hết sức tò mò, lúc này đang rù rà rù rì thảo luận về ba gương mặt trên kia, tiếng nói lớn đến nỗi người đứng ở hậu trường phòng thu cũng nghe thấy rõ Tiếu Tiếu nhìn ba người trên sân khấu, cảm thán "Vốn trước đó còn cảm thấy có được cơ hội hiếm có, bỗng chốc xuất hiện hai vị kim cương vương lão ngũ, bây giờ trông thấy người thật, tôi vẫn nên thành thật đi xem mắt thôi.""Sao hả?" Giang Mạn xoay đầu nhìn bộ dạng coi thường bản thân của cô ấy, buồn cười Tiếu Tiếu đáp "Hai hình hài phát sáng kia đã nổi bần bật giữa đám đông rồi, còn thêm sựnghiệp và gia thế nữa, quanh người là vàng son bao phủ, cho dù chưa có vợ hay bạn gái chính thức, nhưng nếu nói không có phụ nữ, em tuyệt đối không tin." Dừng một chút, lại bổ sung một câu nói đùa, "Đương nhiên cũng có thể không phải phụ nữ, bởi vì đàn ông cũng có thể."Giang Mạn bị cô nàng chọc cười."Chị cười gì chứ? Em nói có gì sai sao?"Giang Mạn nhún nhún Tiếu Tiếu lại nói "Chị tự nghĩ thử coi, trước giờ chúng ta làm chuyên mục lâu như vậy, tuy rằng quen biết khách quý đều là tinh anh của xã hội, tướng tá ngon lành khí chất tốt cũng không phải khôngcó, nhưng sự nghiệp thành công chỉ có hai người này, dáng dấp trẻ trung như vậy, đẹp trai như vậy, còn có thể tìm ra ai khác không?"Giang Mạn ngẫm nghĩ, thành thật đáp "Quả thực không có."Suy cho cùng ngoại trừ thế hệ phú nhị đại*, tuổi trẻ như vậy đã có sự nghiệp thành công, thực sự quá khó khăn.*phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm côchiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty Tiếu Tiếu vươn tay chỉ bên trong kia, người đàn ông vẫn luôn mỉm cười không nói chuyện "Nhất là Trình Khiên Bắc, chưa đến ba mươi tuổi, đã là người đầu tư đẳng cấp nhất Trung Quốc, quan trọng nhất là nghe nói từ hai bàn tay trắng mà gây dựng sự nghiệp. Làm đầu tư cũng không thể so với loại hình lập nghiệp khác, không thể bắt đầu từ con số không. nói cách khác ít nhất bốn năm năm trước, anh ta đã kiếm được món tiền đầu tiên hoàn thành việc tích lũy nguồn vốn ban đầu. Nhưng mà bốn năm năm trước anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ, vừa tốt nghiệp đại học sao?" nói xong, lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, hỏi," Em nghe người ta đồn lúc đang học đại học anh ta đã đầu cơ*, kiếm được mấy triệu, là thật vậy chăng?"*Nguyên văn là 炒期货, tức đứng ra làm trung gian nhập hàng sau đó sang tay cho bên thứ 3 với giá cao hơn để kiếm lời, mặt hàng có thể là sản phẩm hữu hình nào đó, cũng có thể là hợp đồng giao dịch nào đó.Thùy Lam "s BookGiang Mạn lắc đầu "......Chị cũng không biết rõ lắm.""Hai người không phải cùng một trường sao? anh ấy ở Đại học chắc cũng là người làm mưa làm gió hả?"Giang Mạn nói "anh ta học hơn chị ba cấp, hơn nữa cũng không phải là cùng chuyên ngành, chị cũng từng nghe qua tên anh ta. Lại nói chuyện này, nếu thực kiếm được mấy triệu, trường học cũng khôngthể tuyên dương đâu, điều này rất không phù hợp với các quan điểm giá trị của chủ nghĩa xã hội.""Vậy cũng đúng. Haizz, nhớ lại thời em ở đại học, còn vất vả quanh năm để đấu tranh cùng cha mẹ kiếm được hơn hai trăm chi phí sinh hoạt hàng tháng, người ta thì đã gia nhập đầu tư thị trường cắt tỏi tây* rồi. Những tư sản này đang kiếm tiền nhanh chóng trên thị trường, đều là cắt được từ những tỏi tây nhỏ là dân chúng bình thường như chúng ta, quả thực là quá không phù hợp với gía trị quan niệm của chủ nghĩa xã hội."割韭菜Gē jiǔcài - "cắt tỏi tây". Ý nghĩa của cụm từ này là hiển Mạn lại cười " không phải em không chơi cổ phiếu sao? Sợ gì chứ?""Lão Vương và Tiểu Việt Việt chơi đấy, lúc trước hai người đó nghe theo một người chuyên gia tham gia tiết mục giới thiệu đã mua hai loại cổ phiếu, lập tức đầu tư cả trăm ngàn, giờ vẫn còn nằm ý đấy!" Dừng một chút, nói tiếp, "Hơn nữa em đã chuẩn bị kiếm tiền rồi, chỉ dựa vào tiền lương chết này ngay cả mua một lọ nước hoa nhỏ cũng đau lòng cả nửa ngày, nhất định phải làm chút đầu tư mới được."Giang Mạn liếc nhìn cô ấy "Em có thể kiềm chế chút được không, thị trường chứng khoán đặc biệt cắt cái loại người như em thành tỏi tây bán lẻ."Chương Tiếu Tiếu cười hì hì "không sợ, nói cho cùng thì chúng ta cũng coi như là người trong ngành, nhờ bóng quan lớn*, thu thập nhiều tin tức ôn luyện đủ là được. anh Văn nói, khi lắng nghe các chuyên gia cao cấp nói về cách làm giàu bằng việc đầu tư cổ phiếu, trước tiên phải nhìn thử coi gia thế của họ như thế nào. Gia thế ít nhất vượt qua con số ngàn vạn, về cơ bản là có thể tin tưởng được. Sau khi bọn lão Vương mua cổ phiếu lần trước, mới biết được bản thân chuyên gia kia vẫn trọ ở ký túc xá dành cho nhân viên nhà trường, quy tắc hai tám* bị phá bỏ, chỉ là một con mọt sách khoe chữ, chẳng có tí kinh nghiệm thực tế nào cả."*Bắt nguồn từ câu 近水楼台先得月 Gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nhờ bóng quan nhớn * Quy tắc hai tám Trong tất cả mọi thứ, vai trò quan trọng và quyết định nhất chỉ là một phần nhỏ, khoảng 20%, 80% còn lại, mặc dù chiếm phần lớn, lại là thứ yếu và không mang tính quyết định, vì vậy chúng còn được gọi là quy tắc thứ Mạn lại cười ra tiếng, cô đương nhiên biết chuyện này, bởi vì đó là một truyện cười trong văn này đây, không biết có phải là vì đột nhiên phòng thu yên tĩnh một thoáng, làm cho thanh âm tiếng cười khẽ của cô vang ra xa, Trình Khiên Bắc vốn dĩ đang ngồi ở giữa phòng thu, bỗng dưng quay đầu, nhìn qua phía bên Mạn không kịp thu lại nụ cười, đã đối diện với ánh mắt mang ý cười của nhẹ nhướng mày lên nhìn cô, dáng vẻ không nghiêm túc nửa đùa nửa thật này khiến cho gương mặt vốn dĩ lạnh lùng lãnh đạm của anh bỗng nhiên có nhiều nét khiêu khích quyến rũ người nay Giang Mạn chưa bao giờ hiểu rõ người này, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ lạnh lùng, vào thời điểm nào đó lại có thể lĩnh giáo sự nhiệt tình như lửa của anh, nói anh lạnh nhạt, nhưng cũng có khi anh ôn hòa dịu nhẹ. rõ ràng không phải người đàn ông trăng hoa chơi bời, lại vẫn có bộ dạng như bây giờ, chỉ một ánh mắt cũng có thể dễ dàng mê hoặc nữ may là Giang Mạn không phải người phụ nữ bị mê hoặc đơn giản như Tiếu Tiếu vẫn còn đang rầm rì nói "Nhưng Trình Khiên Bắc thì không giống như vậy, anh ta chính là súng thật đạn thật tranh đấu từ thị trường tư bản đi ra, cho nên em phải đợi chút nữa tìm cơ hội để anh ta chỉ bảo một chút, giới thiệu cho em hai loại cổ phiếu. Loại hình kim cương vương lão ngũ này không đến phiên chúng ta đâu, nhưng da mặt cứ dày lên chút chạy đi ôm cái đùi lớn, xin chỉ dạy chút bí quyết làm giàu, vẫn còn có hi vọng đó. Warren Buffett* người ta một bữa trưa có thể kiếm được trên trăm vạn đấy! Em đây nếu có thể được Trình Khiên Bắc chỉ bảo, nói gì cũng có giá trị mấy vạn đồng chứ......."Nhưng Giang Mạn đã không còn nghe được cô ấy nói gì nữa.*Warren Edward Buffett sinh ngày 30 tháng 8 năm 1930 tại Omaha, tiểu bang Nebraska, Hoa Kỳ, là một nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ. Ông là nhà đầu tư thành công nhất thế giới, cổ đông lớn nhất kiêm giám đốc hãng Berkshire Hathaway, và được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ ba thế giới sau Jeff Bezos và Bill Gates với tài sản chừng 84 tỉ USD
Edit MichellevnCó lẽ giường lớn trong phòng VIP của khách sạn năm sao quá thoải mái, Giang Mạn ngủ một lèo đến hơn sáu giờ sáng hôm sau mới thức giấc, có đã ngủ liền tù tì hơn tám tiếng đồng sau khi đi làm, dù giấc ngủ của cô không có vấn đề gì, nhưng ngủ lâu như vậy, cũng thật sự là khá xa xỉ ngồi dậy, duỗi duỗi cánh tay, trông thấy Trình Khiên Bắc đang mặc quần áo, tò mò hỏi" Giờ anh phải ra ngoài hả?"Tay đang cài nút áo sơ mi của Trình Khiên Bắc thoáng dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ với mái tóc rối bù trên giường, nét mặt có phần khó đoán, sau một lúc im lặng, mới trả lời" Ông nội nhập viện rồi, tôi phải trở về ngay."Giang Mạn sững người, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, hỏi" Nghiêm trọng không ?"Trình Khiên Bắc lại dừng một chút, lắc lắc đầu" Vẫn chưa rõ lắm, phải về xem mới xác định được. Chuyện trả phòng, trợ lý của tôi sẽ xử lý, em không cần để ý. Em chú ý ăn uống của mình, đừng có mà không nhịn được mà ăn đồ bậy bạ, lúc nào về thì lại liên lạc."" Vâng."Hai người nhìn nhau trong chốc lát, tựa như không biết phải nói gì, không ai nói gì thêm Khiên Bắc khe khẽ thở ra, xoay người qua cài cho xong nút áo, rồi nhìn cô một cái, xách va ly hành lý lên, đi ra ngoài. Tới cửa, lại quay đầu nhìn về phía cô " Khả năng lần này ông cụ khá nghiêm trọng, nếu cần em đến bệnh viện, lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho em."Giang Mạn đáp ngay" anh có việc cần cứ nói cho tôi."Trình Khiên Bắc gật gật đầu, nhìn cô một lát, mới quay người đi ra Mạn nhìn theo bóng lưng anh rời đi, ngồi trên giường có hơi ngơ ngẩn, nhất thời giống như có chút chưa phản ứng lại rồi nét mặt của anh rất nghiêm túc, một ông lão đã bị ung thư, tình trạng cơ thể vẫn luôn không tốt, vốn dĩ một chân đã bước vào quỷ môn quan, mà rất nghiêm trọng mang ý nghĩa gì, không cần nói cũng nhớ hồi đầu anh đã từng nói, với tình trạng cơ thể của ông cụ Diệp, có thể sống qua hai đến ba năm đã là kỳ hiện giờ đã qua hai năm từ lâu, ba năm chỉ còn vài tháng lại càng không quên, ước định ban đầu của hai người, khi ông cụ Diệp qua đời thì đó là ngày dỡ bỏ mối quan hệ của hai người. Chỉ là cô không ngờ tới, quan hệ của hai người sau đó đã không còn là mối quan hệ thuần túy giữa tiền và hàng nữa, trong mơ hồ thì có phần nhiều hơn là sự nhập nhằng, phức tạp không rõ ràng lắm giữa nam và nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc cứ tiếp tục giữ mãi lấy sự nhập nhằng ám muội này. Suy cho cùng cô chỉ là một người bình thường, loại quan hệ không mấy đàng hoàng này chỉ là sự buông thả trong nỗi cô đơn của tuổi trẻ, một ngày nào đó, cô vẫn sẽ phải trở về cuộc sống bình nhưng mà, vừa nghĩ tới phải chấm dứt, lại có chút thất vọng mờ dùng tay vò vò mạnh mái tóc, che lại khuôn mặt ngẩn người một hồi, có chút bực bội mà nhảy từ trên giường lười xuống dưới ăn sáng, cứ thế mà kêu người ta đưa tới, một mình ăn sáng trong phòng xong rồi làm chút công việc, gần đến thời gian đi hội nghị thì cô thu dọn máy tính và ra đến thang máy, thật quá trùng hợp, đúng lúc gặp Du Hoan cũng đi người không quen biết, hiển nhiên sẽ không hàn huyên chào hỏi, chỉ là sau khi vào thang máy, Du Hoa nhìn cô vẻ tò mò, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi" Xin hỏi, cô quen Trình Khiên Bắc không ?"Giang Mạn sửng sốt, cười cười gật đầu" Quen.""Cho nên, hôm qua là cô ở cùng anh ấy sao?"Giang Mạn "...........Đúng."Du Hoan thật ra không phải phụ nữ thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng luôn" Tôi có thể biết hai người là quan hệ gì không ?"Đinh một tiếng, thang máy đã đến lầu khi Giang Mạn đi ra ngoài, ngoảnh sang nhìn người ta trả lời" Vấn đề này cô hỏi Trình Khiên Bắc thì xem ra thích hợp hơn."Tuy lời nói như vậy, nhưng thật ra đã khôn khéo mà nói cho Du Hoan, hai người không phải là mối quan hệ công việc thuần cũng không biết vì sao mình phải nói như vậy, hoặc là cô đã biết, chỉ là không muốn tự mình thừa nhận mà cô còn chưa hạ quyết tâm, thì trước đó cô không muốn để cảm xúc khống chế hành vi của ngày kế tiếp, hội nghị bên này vẫn đang tổ chức hừng hực khí thế, ngày nào Giang Mạn cũng bận rộn giống như con quay. Trình Khiên Bắc không điện thoại tới, trên mạng cũng không thấy tung lên tin tức gì của Diệp Hạc đôi khi, không có tin tức chính là tin mục đặc biệt liên tục bốn ngày, cho dù là tỷ lệ người xem hay phản hồi của khán giả đều rất tốt. Nhà sản xuất và lão Vương đặc biệt cấp cho tổ chuyên mục công tác lần này ba ngày Giang Mạn không để tâm đến việc nghỉ ngơi, về đến nhà việc đầu tiên là liên lạc ngay với Trình Khiên Bắc. cô gửi tin nhắn cho người đã hai ngày không liên lạcÔng cụ Diệp thế nào rồi?Đầu bên kia trả lời rất nhanh Giờ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình không được tốt Mạn Cần tôi đi thăm ông ấy không ?Trình Khiên Bắc Giờ thăm mỗi ngày là một tiếng giữa trưa, nếu ngày mai em không bận thì giữa trưa đi cùng tôi đến bệnh Mạn hôm sau, Trình Khiên Bắc lái xe đến chung cư Giang Mạn ở đón cô. Sau khi lên xe, thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng, bèn hỏi" Hai ngày nay anh không ngủ sao?"Trình Khiên Bắc nhếch môi có phần gắng gượng, nhẹ giọng trả lời" Ở bệnh viện suốt, sao mà ngủ nổi.""Tình hình ông Diệp rất xấu sao?"Trình Khiên Bắc gật đầu" hiện giờ phải dựa vào máy thở để hỗ trợ hô hấp, bác sĩ nói rằng chỉ là mấy ngày này nữa thôi."Giang Mạn nghe anh nói vậy, nhất thời như mắc nghẹn, mặc dù cô và ông cụ Diệp không tính là thân thuộc, nhưng suy cho cùng đã quen biết hai năm, hơn hai năm gọi người ta là ông nội, lúc này nghe được tin tức giống như bụi trần lắng đọng *mọi chuyện đã kết thúc, bỗng dưng có chút không biết nói gì, qua một lúc lâu mới nói " anh đừng quá đau buồn."*尘埃落定 - chén āi luò dìng trần ai bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quảTrình Khiên Bắc nhìn cô khe khẽ cười" Sinh lão bệnh tử là lẽ thường, ông nội tôi đã tám mươi lăm tuổi, tạ thế chếtcũng xem như hỉ tang. Yên tâm đi, tôi có chuẩn bị tâm lý."Giang Mạn gật gật đầu, không nói gì người cứ yên lặng như vậy trong chốc lát, Trình Khiên Bắc giống như chợt nhớ ra cái gì, đột ngột hỏi" Sức khỏe em không sao rồi chứ?""Hả?"" Viêm dạ dày đó.""À, không sao nữa rồi."Sau khi nói xong, trong xe lại rơi vào im lặng. sự im lặng này kéo dài mãi cho đến khi đến bệnh viện, xe dừng lại, Trình Khiên Bắc mới bảo" Tới rồi."" Ừm, vâng." Giang Mạn người cùng nhau đi thẳng vào tòa nhà nội trú, phòng chăm sóc đặc biệt không thể để người nhà chăm nuôi, thời gian thăm nom theo quy định là có một tiếng đồng hồ vào buổi tới cửa phòng bệnh, sáu người của hai gia đình con ông cụ Diệp cũng đang ở đó, rất lạnh nhạt khi nhìn thấy hai Khiên Bắc cũng không chấp bọn họ, chờ bọn họ đi vào trước nói chuyện xong, mới kéo tay Giang Mạn cùng đi cụ mang máy thở và không thể nói chuyện được nữa, nhưng vào lúc này đôi mắt khẽ nhướng lên, trông thấy cháu trai đi vào, biểu cảm trên khuôn mặt khẽ nhúc Khiên Bắc bước tới, thấp giọng gọi" Ông nội, cháu đưa Mạn Mạn cùng đến thăm ông đây."Đầu ông cụ khẽ giật giật, giống như đang gật Mạn nói " Ông nội, ông sẽ khỏe lên thôi. Cháu và Khiên Bắc còn chờ ông giúp đỡ dạy vẽ tranh cho chắt trai đấy!"Ông lão đeo máy thở phát ra âm thanh " ưm ưm" nhợt người nói thêm mấy câu nữa thì y tá bên ngoài nhắc nhở thời gian đã sắp Khiên Bắc nhìn nhìn ông lão trên giường, nói " Ông nội, ngày mai cháu lại đến thăm ông."Vành mắt vẩn đục của ông cụ có hơi ươn ướt, khe khẽ gật gật đầu, khép mắt Khiên Bắc nhìn vào người mới làm ông nội của mình trong mười năm, sau một hồi yên lặng, mới kéo Giang Mạn ra hành lang, ngoài mấy người con gái đã rời đi trước thì con cháu đích tôn của nhà họ Diệp đều còn ở lại, dường như là cố ý đợi hai Kính Văn đi lại gần, vẻ mặt tươi cười" Khiên Bắc, bác của con có một số chuyện muốn nói với con."Giang Mạn nhìn Diệp Kính Tri đứng phia sau Diệp Kính Văn, người con trưởng này của Diệp Hạc Minh, lúc trước cô chỉ từng gặp qua một lần, nhưng thật ra đã nghe nói về tên của ông ta ở trên mạng, bởi vì rất nổi tiếng trong giới kinh doanh nghệ thuật, là một doanh nhân thành đạt, cộng với còn là con trai của Diệp Hạc Minh, cũng được xem như là người có nửa phần làm nghệ dù là từ thành tích, hay cách nói năng cử chỉ của ông ta, đều có thể nhìn ra được, so với người cha bùn nhão không dính tường kia của Trình Khiên Bắc, phải cao hơn không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua dù sao cũng là thương nhân, cộng thêm tuổi tác và sự từng trải, thành ra nhìn có chút thâm tàng bất ta tiến lên trước một bước, gật gật đầu với cô, rồi mỉm cười nhìn sang Trình Khiên Bắc, mở miệng ôn hòa" Khiên Bắc, tác phẩm hội họa của ông nội cháu, ta đã làm đại diện suốt mười năm rồi, đường đi nước bước ta đã quen thuộc. nói cho cùng cháu không làm về mảng nghệ thuật này, cháu xem lúc nào giao cho ta làm đại diện?” Ông ta nói xong, dừng một chút, rồi lại bổ sung thêm một câu," Cháu đừng hiểu lầm, không phải bác muốn đoạt tác phẩm hội họa trên tay cháu, chỉ là mong muốn phát huy truyền thống hội họa của ông nội cháu. Nếu cháu không yên tâm, khi nào ký kết hợp đồng đại diện thì mời luật sư chuyên nghiệp đến là được mà."Trình Khiên Bắc khẽ cười lên" Ông nội còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người đã bắt đầu có ý đồ với những thứ tranh kia rồi sao?"Diệp Kính Văn vội vàng nói " KHiên Bắc con hiểu lầm rồi, bác của con vẫn luôn làm đại diện cho tranh của ông nội con, bác ấy cũng lo con không thông thạo, để trong tay bị hư hỏng. "Trình Khiên Bắc liếc xéo người cha ruột này của mình, rồi lại chuyển qua Diệp Kính Tri, thong thả nói " Thực xin lỗi Diệp tổng, trước mắt tôi không có dự tính bán ra tác phẩm của ông nội."Diệp Kính Tri cũng không tức giận, chỉ cười ảm đạm, gật đầu" Ừm, ta hiểu, chỉ là cháu thấy lúc nào muốn bán ra thì nói cho ta hay là được."Trình Khiên Bắc cũng cười" Tôi nghĩ....có lẽ sẽ không có ngày nào như thế."Nụ cười trên gương mặt Diệp Kính Tri cuối cùng tắt hẳn, nói bằng giọng lạnh nhạt" Chàng trai trẻ! Làm người đừng quá tham lam, của cháu thì chính là của cháu, không phải của cháu, cháu có dùng hết thủ đoạn để có được, thì cũng chẳng thể tồn tại được. Ta đã nói đến mức này rồi, mong rằng cháu tự thu xếp cho ổn thỏa. "Trình Khiên Bắc mỉm cười khinh miệt" Đa tạ Diệp tổng nhắc nhở."nói xong kéo Giang Mạn bước vòng qua họ rời Kính Văn đuổi theo kịp, nói " Khiên Bắc à, đề nghị của bác con, con cứ nên suy nhĩ kỹ càng một chút nhé! Chúng ta đều là người nhà, đâu phải hai người nói chuyện mua bán chứ?"Trình Khiên Bắc liếc ông ta một cái, cười lạnh trả lời" Ông Diệp à, tôi họ Trình."Diệp Kính Văn bị anh đối xử lạnh nhạt như vậy, cảm thấy rùng mình, hậm hực quay trở Thanh cười khinh khỉnh, nói với Diệp Kính Tri" anh cả, thằng con riêng này của em trai anh, cũng chẳng phải loại vừa. Hai năm trước có thể khiến ông cụ tặng hết cả tranh và bản thảo cho nó, anh cảm thấy nó sẽ nhả ra cái nào hay sao?"Diệp Kính Tri nhìn sang em trai mình, nói " Kính Văn, tôi thấy cho đến bây giờ thằng con này của chú cũng không có dự tính nhận chú nhỉ!"Diệp Kính Văn sờ sờ mũi, có phần buồn rầu" Em thấy nó không có dự định này."" Nếu nó không nhận chú, không tin nhà họ Diệp, chú cảm thấy lấy toàn bộ tranh và bản thảo của ông cụ là hợp lý sao?""...... Cái này đương nhiên là không hợp lý lắm."" Hai năm trước ông cụ ký giao kèo cho tặng, lúc ấy đã bị ung thư, thần chí có sáng suốt hoàn toàn hay không, vẫn không thể nói được.""anh cả, ý của anh là?" Diệp Kính Văn ngẩng đầu hỏi có chút mờ Kính Tri nói " Tôi đã nghe ngóng rồi, lúc đó ông cụ muốn được nhìn thấy cháu râu và cháu rể, Nhã Chính và Nhã Ý đều chưa thể đáp ứng ý nguyện của ông cụ, chỉ có Khiên Bắc bỗng dưng dẫn theo một cô gái đến trước mặt ông cụ, nói là mình đã kết hôn." Ông ta dừng lại một chút," Tôi đã dò la được, cô bé gọi là Giang Mạn đó, lúc ấy là kết hôn giả với nó, nó cho con bé một ngàn năm trăm vạn để con bé mua lại nhà xưởng cho gia đình."" Hả?"Diệp Kính Tri" Nó là vì khiến cho ông cụ vui vẻ." nói xong, lại cười cười," Mười chín tuổi nó mới trở về nhận người thân, đã vậy lại chỉ nhận có mình ông cụ, ý này là gì, chẳng lẽ chú không hiểu hay sao?"Diệp Kính Văn".........Cũng không phải không hiểu."Lâm Thanh cười lạnh" Đúng á!Hiểu lắm đấy, chẳng qua là suy nghĩ dù sao cũng là con của mình, cắt ngang xương cốt còn dính gân*.Cũng không thử nghĩ coi người ta có nhận lão già như anh hay không, nó quay về cũng mười năm rồi đấy!"*打断骨头连着筋 Ví von quan hệ thân cận, tuy rằng xuất hiện một ít mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng không đoạt tuyệt Kính Văn nói " Lúc trước nếu không phải em làm quá tuyệt tình, thì thái độ hiện giờ của nó có thể như thế này sao?"" Tôi tuyệt tình thế nào hả? anh trêu chọc phụ nữ bên ngoài đến cả con hoang cũng có thì còn ở đó mà nói lý hả?""Ba mẹ! Đây là bệnh viện!" Diệp Nhã Chính đứng bên cạnh yên lặng hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lên Thanh mặt mày xưng xỉa dời mắt khỏi ông chồng mình, nhắm mắt làm Kính Tri nói " Hai người cũng đừng lôi chuyện cũ ra nữa, nói gì đi nữa thì chúng ta mới là người một nhà. Tranh của ông cụ rơi vào tay của người không phải họ Diệp, về tình về lý đều không thể được."Diệp Kính Văn hỏi dò" anh cả, ý của anh là?"" không gấp, dù sao cũng đã đợi hai năm rồi, lo xong hậu sự cho ông cụ đã rồi lại bàn bạc kỹ hơn."Diệp Nhã Chính nhỏ giọng" Bác cả, cháu thấy nếu ông nội đã tặng tranh cho Khiên Bắc, chúng ta vẫn nên tôn trọng nguyện vọng của ông."Diệp Kính Tri nhìn thằng cháu không tranh quyền thế này của nhà mình, nói " Nhã Chính, không phải chúng ta muốn giành cái gì? Mà là thằng em tốt này của cháu ngay từ đầu đã không có ý tốt, nhắm vào tài sản của ông nội cháu, ông nội cháu rất có thể cũng bị nó lừa phỉnh. Cháu có nghĩ chúng ta cứ để một người lòng lang dạ sói thực hiện được như vậy không ?"Diệp Nhã Chính mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa.............................Lúc này Giang Mạn đã đi theo Trình Khiên Bắc xuống lầu, khí áp cả người anh rất thấp, tâm trạng rõ ràng đang rất tồi đến lúc lên xe, Giang Mạn mởi lên tiếng hỏi thử" anh vẫn ổn chứ?"Trình Khiên Bắc gật đầu"Yên tâm đi, tôi không sao."anh nổ máy xe, còn chưa lái ra khỏi bãi đỗ xe, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên." A lo! Tìm bác sĩ."" Tôi biết rồi."anh tắt điện thoại, quay xe ngược trở lại." Sao vậy hả?" Giang Mạn nhìn sắc mặt sa sút vô cùng của anh, không khỏi lo lắng mà hỏi Khiên Bắc tắt máy xe, lặng yên nhìn cảnh người đi lại qua lớp kính chắn gió phía trước, sau một lúc lâu mới nói " Ông nội tôi vừa đi rồi."" Hả?"Lần này anh không đợi cô nói thêm gì nữa, chợt giống như phản ứng lại, tháo dây an toàn ra, chạy như bay về phía tòa nhà nội Mạn nhìn theo bóng dáng có phần mất khống chế của anh, ngây người một lúc lâu mới định thần lại, cũng vội vàng xuống không thể đuổi theo bắt kịp thang máy cùng Trình Khiên Bắc, và khi cô đến phòng bệnh trước đó, thiết bị trên người ông cụ đã được gỡ bỏ, cả người yên tĩnh nằm trên giường bệnh, giống như là ngủ say bình người nhà họ Diệp vây quanh giường khóc nức nở thương Khiên Bắc đứng cách giường bệnh hai mét, sững sờ nhìn vào ông cụ đã ra đi ở trên giường, như thể không tin tưởng lắm vào sự thực trước Mạn đi đến phía sau anh, nhẹ nhàng cầm tay anh, khẽ bảo" Nén bi thương!"Bàn tay to được cô nắm lấy kia, trở ngược lại siết mạnh lấy tay theo là tiến hành các loại thủ tục mà người trong gia đình phải lo liệu, cái này không liên quan gì đến Trình Khiên Bắc, đều là trưởng tử nhà họ Diệp, Diệp Kính Tri đứng ra xử lý, một số người họ Diệp khác thì giúp đỡ chạy luận trước đó anh có thân thiết với ông cụ Diệp đến đâu, thì vào lúc này, Giang Mạn mới cảm thấy được, anh bị nhà họ Diệp gạt bỏ bên thực tế, quan hệ của anh và nhà họ Diệp, cũng không thông qua thủ tục pháp luật khi di thể ông cụ được đưa đi, Trình Khiên Bắc cuối cùng cũng định thần lại từ trạng thái rối loạn. anh vẫn nắm chặt bàn tay kia không buông lỏng, nói "đi thôi!"Giang Mạn gật trở về trên xe, Trình Khiên Bắc không lái xe đi ngay, mà lấy ra một điếu thuốc từ hộp để găng tay trên xe, đặt bên miệng và châm thuốc, hít một hơi mới nhớ tới người bên cạnh, quay sang hỏi" Để ý không?"Giang Mạn lắc lắc ngần ngừ một lát, vẫn dập tắt điếu thuốc trong gạt quay sang nhìn cô, khóe miệng nhếch nhếch, lộ ra một nụ cười mâu thuẫn" Mười năm trước, lúc tôi tìm được ông cụ, vốn dĩ không mong đợi gì cả. Nhưng mà không ngờ, ông ấy sau đó liền tiếp nhận tôi ngay. Trở thành người thân duy nhất trên đời này, ngoài bố mẹ tôi, cũng là người thương tôi nhất trên đời này." anh thở dài có chút u uất," hiện giờ đến cả ông ấy cũng đi rồi, trên đời này chỉ còn lại mỗi mình tôi mà thôi."Giang Mạn nắm lấy bàn tay anh, khẽ nói " anh còn có tôi nữa mà!"Trình Khiên Bắc trở tay nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng hỏi" Em sẽ ở bên tôi sao?""Đương nhiên, miễn là anh cần."Trình Khiên Bắc nhìn vào cô chăm chú một lúc lâu không nói gì thêm nữa, rồi đột nhiên ôm cô vào lòng và nói bên tai cô "Em nói đúng, tôi vẫn còn có em!"Giang Mạn ngẩn người, biết người đàn ông lúc này nhất định là yếu đuối, cô vỗ sau lưng anh trấn an" anh yên tâm, tôi sẽ ở bên anh trong thời gian này."" Giang Mạn.........."" Tôi đây."Trình Khiên Bắc" Cảm ơn em!"Giang Mạn khẽ cười" không có gì, anh cũng nên nghĩ thoáng một chút, ông Diệp đã tám mươi lăm tuổi, anh cũng đã nói là hỉ tang rồi."Trình Khiên Bắc cầm lấy tay cô, yên lặng một lúc, đột nhiên bảo" Tôi sẽ không buông ra nữa."" Hử?"Trình Khiên Bắc" không có gì."
Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Cung Quảng HằngTrạng thái FullSố chương 72Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Số chương 69 + 3 phiên ngoại Thể loại hiện đại, cường thủ hào đoạtEditor MichellevnBeta Có ai nhận beta giúp tớ với Duyên phận hai người lại được bắt đầu từ sự tình cờ, vào một ngày khi Giang Mạn đang trong tình trạng phẫn nộ lại gặp phải vị bạn trai nắng ánh trăng sáng bị đội nón xanh. Cả hai cùng nhau say sưa một phút không làm chủ thì đã xảy ra tình một đó mãi tới tận ba tháng sau, cuốn vào cuộc tranh chấp tài sản của gia tộc, vị huynh đài nón xanh kia tìm đến Giang Mạn, người đang có nhu cầu cấp bách cần một khoản tiền lớn, nói rằng, mình cần một người vợ hợp pháp, mới có thể được phân chia nhiều tài sản bên là cần vợ trên danh bên cần cẩu nam nữ từng tình một đêm liền ăn rơ với nhau, đi cục dân chính lĩnh về một bản chứng nhận kết chân tướng chuyện xưa sau hai năm rưỡi mới bắt đầu lộ ra manh hiểu một chút văn cẩu huyết cường thủ hào Giang Mạn – Trình Khiên Bắc
thâm tình tựa như cạn