I. Tình huống - vấn đề - Bài 7: Tích cực tham gia các hoạt động chính trị - xã hội ; II. Hành động - Bài 7: Tích cực tham gia các hoạt động chính trị - xã hội; Bài 8: Tôn trọng và học hỏi các dân tộc khác. I. Tình huống - vấn đề - Bài 8: Tôn trọng và học hỏi các dân
"tôn trọng học sinh" vừa được xem như một yêu cầu về đạo đức vừa được xem như một thái độ cần có của giáo viên trong quá trình tư vấn và hỗ trợ học sinh." chí đối ngược với giáo viên mà không phán xét hay phê phán học sinh" là biểu hiện của yêu cầu
Tuyển tập truyện Trọng Sinh (trùng sinh) chọn lọc kể về sự hồi sinh của nhân vật chính vào một người khác có thể là xuyên không. Mộc Yêu Nhiêu. Full. 1665840665. Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích. Diệp Ức Lạc. Full. 1665840665 [Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu
- Ngày sinh: 15/8 (nay sinh nhật anh Niên) - Cung: Sư Tử tôi tuyệt đối sẽ không để người con gái mình yêu gánh trọng tội." 36."Anh vẫn sẽ yêu em sâu sắc, cho dù năm tháng dần trôi. Đừng trách anh ích kỷ, vì chỉ trong khoảnh khắc này anh mới có thể cảm nhận được
Thể loại: Lạnh lùng, tổng tài, mặt liệt công x Mặt dày, lanh lợi, ôn nhu thụ, trọng sinh, ngọt, không ngược, HE Nhân Vật: . Vương Mạc Trạch x An Vũ Phương Ở kiếp trước thì trong vòng bốn năm An Vũ Phương luôn yêu say đắm Mạc Trạch,không chỉ vậy mà còn dọn hẳn sang nhà hắn mà đóng đô, trở thành tình nhân
Vay Tiền Nhanh. Linh hồn An Vũ Phương vất vưởng ở trần gian này được mười hai ngày, cậu là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không lấy một người thân, bạn bè mà quen biết cùng lắm chỉ mức độ xã giao mà thôi, người duy nhất có thể nói là quan hệ thân thiết với cậu nhất có lẽ Vương Mạc Trạch, tổng tài của một tập đoàn lớn nhất Trung Quốc này, và cậu chính là tình nhân của hắnLúc Vũ Phương còn sống, Mạc Trạch dù có rộng lượng cho cậu ở chung với mình bao lâu, thì bấy nhiêu thời gian đó vẫn chưa nghe được một tiếng yêu, một cử chỉ thân mật từ con người nàyBốn năm ròng rã theo đuổi tình yêu không có điểm dừng, quãng thời gian dài này cậu vì tình yêu đơn phương làm cho mù quáng, có lẽ cho dù cậu có dùng cách gì, có làm bao nhiêu cử chỉ thì anh vẫn sẽ mãi không bao giờ yêu cậu. Cho nên An Vũ Phương quyết định buông bỏ đoạn tình cảm này!!!Nhưng mà đúng là phải nói vận mệnh của cậu còn đen hơn cả con chó mực nữa. Tối hôm đó, định bụng sẽ nấu một bữa thật linh đình, sau đó trịnh trọng nói lời chia tay với anh. Ngờ đầu, khi vừa mua nguyên liệu về, lúc băng qua đường lớn, tài xế xe tải liền mất đà, một phát tông cậu nát hết cả người. Thế là cậu chếtLinh hồn cậu trôi nổi giữa không trung, nhìn đám người ồn ào kêu gào- Có tai nạn rồi...có tai nạn rồi...- Thân thể người này vẫn còn nằm dưới bánh xe.....- Mau gọi điện thoại cho người thân cậu ấy đi.....Vũ Phương không có hoảng sợ, không có đau buồn, bởi vì bây giờ cậu chẳng còn ai, người duy nhất ở dương thế này chắc gì đã đến thăm cậu nha!! Nhưng mà anh ấy chưa có ăn cơm, để anh ấy đói lại không tốt chút nào...Vũ Phương thở dài thườn thượt mà bay theo thân xác đang trợn mắt của chính mình, và rồi cậu bay thẳng đến luôn nhà xác của bệnh việnTự nhìn ngắm khuôn mặt của mình, cậu cười khổ không thôi, bỗng nhiên tiếng bước chân ầm ầm vang lên, cùng theo đó là nhiều lời nói từ phía ngoài truyền vào- Mạc Trạch cậu bình tĩnh, bình tĩnh đi mà- Trạch.... Chờ tớ vớiLà Mạc Trạch, là người cậu yêu nha. Xem ra anh ấy cũng không hẳn ghét mình, như vậy cũng tốt lắm chứ nhỉ?Tiếng cửa phòng vang lên, Mạc Trạch hai mắt đỏ ngầu nhìn thân thể đang nằm trên băng ca của Vũ Phương, theo sau Hòa Sử, bạn tốt của hắnHắn cả người nặng nề, chìm trong vô vọng, tiến gần đến thân xác cậu, hắn gầm gừ nói- Đây không phải là em ấy. Không phải, em ấy nói đang mua nguyên liệu về nấu cho tôi ăn m. Tôi không tin đâu!!Hòa Sử đi đến vỗ vai Mạc Trạch trấn an- A Trạch, người cũng đã đi rồi, cậu đừng đau buồn có được không. Tôi biết cậu thương em ấy, nhưng sự thật thì cậu nên chấp nhận điHắn không nghe thấy gì nữa, cả người điên cuồng gào thét, còn tự đấm vào tay mình chảy máuLinh hồn Vũ Phương ngạc nhiên trước hành động của anh, không phải anh chưa từng yêu cậu sao?? Còn nữa anh Sử nói anh thương cậu, sao cậu không biết vậy kìa?? Xem ra chết đi cũng có nhiều điều thú vị đó chứMạc Trạch cả người lạnh băng đứng ra chịu tang cậu, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, túc trực bên cạnh quan tài của Vũ PhươngTại đây, linh hồn cậu đi theo anh liền thu vào những hành động chưa bao giờ thấy trước kia- Trạch ngồi cạnh quan tài của cậu mà tự nói một mình, hắn ôm áo quần của cậu tìm hơi ấm quen thuộc, hắn đeo cái đồng hồ cậu từng đeo, mọi thứ của cậu hắn đều lưu lại không thôi. Hình như, vẫn có uẩn khúc trong này phải không?? Cậu tự nghĩKhi thi thể cậu được chôn cất, Mạc Trạch ngày nào cũng sẽ đến thăm mộ Vũ Phương, đến ngày thứ mười hai, hắn đặt xuống mộ cậu một đóa hoa trắng rồi tâm sự- Phương,Em bỏ anh đi thật rồi!! Là tại tên khốn như anh có phải không??. Nếu như anh thẳng thắn nói ra lời yêu của mình, có phải hay không bây giờ chúng ta đã có kết cục khác?? Năm đó, em là nhóc phục vụ hiền lành như tia nắng mùa xuân, vì một lần bắt gặp anh mà bỏ luôn cả việc làm, mê luyến theo đuổi anh bằng mọi cách, đến nỗi dọn vali sang nhà Mạc Trạch này ở, khép lại cánh cửa với xã hội bên ngoài, anh thật ra khoảnh khắc những lần đầu thấy em cũng đã động tâm vì em, chứ không em nghĩ mình có thể dễ dàng vào nhà, cùng sinh hoạt với anh sao??. Nhưng là vì anh hèn nhát, anh sợ nếu như đáp lại tiếng yêu của em, một ngày nào đó em chán đoạn tình yêu này rồi anh biết phải làm sao?Phương, anh yêu em. Phương của anh.....Trên gương mặt băng lãnh, chưa bao giờ có cảm xúc đó bây giờ lại xuất hiện vài giọt nữa mắt, cậu biết anh đã khóc. Là anh khóc vì cậu, vì An Vũ Phương nàyThì ra, anh vẫn luôn yêu cậu, thì ra trong lòng anh có nỗi khổ riêng. Vẫn là cậu ích kỉ không chịu nghĩ cho anh, aaaaa! Nếu như ông trời cho cậu sống lại, cậu nhất định sẽ thay đổi phương thức theo đuổi, nhất định cậu sẽ xóa bỏ áp lực của anh. Nhưng sự thật bây giờ là cậu đã chết rồi nhaBỗng nhiên linh hồn của cậu dương như bị một lực hút kéo đi, nó kéo cậu thật mạnh, khiến cả linh hồn cậu đau đớn không thôiBịchCậu nặng nề rơi xuống, An Vũ Phương chầm chậm mở mắt, cậu nhìn lại không gian quen thuộc xung quanh, cảm nhận được lực từ cơ thể, cùng nhịp thở của mình, kích động lao thẳng xuống giường mà chạy đến phòng vệ sinh soi gươngNhìn khuôn mặt non nớt của chính mình hai năm về trước, rồi lại chạy vọt vào phòng nhìn lịch trên bànNgày 22 tháng 10 năm 2016Cậu thường xuyên đọc truyện nên não phản ứng rất nhanh, con mẹ nó, ông trời thương cậu rồi!!!. Đã cho cậu trọng sinh vào thời điểm hai năm về trước nha, và đây chính là nhà của Mạc Trạch. An Vũ Phương cậu sống lại rồi
An Vũ Phương kích động không nói lên lời, đôi chân trần không mang dép mà chạy thẳng sang phòng bênh cạnh, phòng ngủ của Mạc Trạch, cũng chẳng thèm gõ cửa phòng như lúc trước, cậu liền một hai vặn bung cánh cửa ra, thở hổn hển nhìn người kia đang mặc áo sơ mi lên thân thể rắn chắc của mìnhMạc Trạch nhíu mày nhìn con người xuất hiện không nói trước này, mặt và miệng không biểu cảm nói ra vài lời- Sáng sớm mà cậu lại phát điên cái gì vậy?Anh thấy cậu, anh thấy cậu rồi kìa, không phải như mười hai ngày trước, cậu chỉ có thể nhìn anh trong vô vọng thôi, hai năm trước và hai năm sau khuôn mặt điển trai này chưa bao giờ thay đổi. Nếu nhớ không lầm, anh từng nói vì đã động tâm với cậu nên mới để cậu vào sống với mình, nếu tính đến thời điểm này thì cậu cũng đã ở chung với anh được một năm rưỡi, tức là bây giờ anh đã có tình cảm với cậu rồi nhaChết đi, rồi sống lại thật quá thú vị đi mấtĐây chính là từ cảm thán cậu dành cho chính mình, đã hứa với ông trời rằng sẽ làm lại từ đầu một lần nữa, cho nên cậu quyết tâm thay đổi phương thức theo đuổi. Bước đầu tiên chính là phải Mặt Dày hơnĐời trước cậu luôn mang trong đầu ý niệm sợ làm phiền đến anh, cho nên cậu luôn cẩn thận từng chút, chỉ cần anh nhíu mày một cái thôi, cậu liền thu liễn lại hành độngNhưng giờ cậu nhận ra rồi, là tên Mạc Trạch người yêu cậu bị mặt liệt nha!! Cho nên anh có thích cậu cũng không thèm biểu lộ ra đâu, mình chủ động vẫn tốt hơn nhiềuNghĩ là làm, cậu không quản anh đứng khó hiểu nhíu mày nhìn cậu, liền tiến đến chỗ anh, cầm caravat màu đen trên giường lên- Để em giúp anh mang nhéMạc Trạch không nói gì, chỉ là cài cúc áo cuối cùng trên cổ lại, sau đó để cậu thắt giúp mìnhXem ra, anh không hề tránh né việc làm của gọi là tâm tư thì thích muốn chết nhưng mặt thì phải kiềm nén nè! An Vũ Phương cố gắng nhịn cười vì anh- Sáng nay cậu mơ sảng chuyện gì vậy?Nhịn không được, vẫn là Mạc Trạch lên tiếng hỏi câu này. Cậu không nói gì, sau khi mang giúp anh xong còn chồm người lên, lưu lại trên mặt anh một nụ hôn khiến Vương Mạc Trạch ngạc nhiên, nhưng anh cũng không hề tránh né, hoặc lấy tay lau chùi đi vết hôn đó, vẫn là bộ dạng đặt ra câu hỏi " Nay cậu uống lộn thuốc hả??" mà nhìn An Vũ PhươngCậu ôm chặt lấy anh, cảm nhận độ ấm từ cơ thể rắn chắc của Mạc Trạch, tham lam hít lấy mùi hương nam tính của anh, hỏi một câu không đầu không đuôi- Trạch,Sau này lỡ có một ngày em chết đi! Anh có buồn vì em không??Lập tức cậu liền bị anh dội cho một gáo nước lạnh- Nếu còn buồn ngủ thì về phòng ngủ tiếp đi, đừng có lảm nhảm mà tốn thời gian của tôiAn Vũ Phương cười hì hì nhìn anh, vẫn là nắm tay Mạc Trạch nói- Được rồi,Là em sai, nào nào chúng ta cùng xuống ăn sáng. Hôm nay em sẽ nấu ăn cho anh!Đời trước cậu thật sự rất nhu nhược nha, anh ho một tiếng cậu liền thu liễm tất cả các động tác của mình, như một con cún con nhỏ cụp đuôi. Nhưng bây giờ đã biết anh yêu cậu rồi thì cũng chẳng sợ gì nữa, cứ thế mà hồ nháo với Mạc Trạch thôi, cậu nhất quyết sẽ thay đổiLúc hai người ăn sáng, An Vũ Phương còn bắt đầu làm nũng- Anh!Cho em miếng thịt đó đi, cho em đi màMạc Trạch mày càng nhíu lại như muốn kẹp chặt bản mặt cậu, nhưng sau đó liền thu lại bản mặt lạnh lùng, vươn tay " ném" miếng thịt sang dĩa cậuAn Vũ Phương vui như trúng được vụ mùa, món ăn vào miệng đều ngon đến vô cùngTiễn anh đi làm, cậu còn giúp anh sửa cổ áo, sau đó nói- Vương Mạc Trạch, cho dù là một năm hay mười năm, thậm chí là đến già, An Vũ Phương em vẫn chỉ yêu mãi mình anh thôi, em sẽ không bỏ anh đâu, càng không hề chán bản mặt này nhaCả người anh dường như cứng lại, xoay người rời đi, thấy anh không nói gì, cậu hét to- Mỗi ngày em sẽ nói điều này cho anh. Nói đến khi nào nó ghim vào lòng anh thì thôiVẫn là họ Vương kia vờ như không nghe thấy, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng vững chãi, anh lại khẽ đáp lại cậu, nhưng chỉ đủ cho nình nghe- ỪmSau đó liền phóng xe rời đi, Vũ Phương cười tươi rói,nhìn theo anh vẫy tay tạm biệtNhìn cảnh vật sung quanh, bạn Phương của chúng ta hét lên- Sống lại thật tốt
trọng sinh em vẫn yêu anh