NGƯỜI THẦY CỦA TÔI. Thầy tôi lặng lẽ tận phương trời nào. Thoáng đó đã 7 năm tròn, kể từ ngày Thầy tôi rời xa cõi tạm, bỏ lại huynh đệ tôi trơ trọi giữa đường trần. Không còn Thầy bên cạnh, tôi mới hiểu được thế nào là hụt hẫng, đơn côi khi mất điểm tựa tinh thần. TTO - Với chủ đề "Người thầy của tôi", chương trình ca nhạc đặc biệt gây quỹ "Vừ A Dính" nhằm tôn vinh các nhà giáo, những người đã có nhiều đóng góp cho nền giáo dục diễn ra tối 17-11 tại Nhà hát TP là món quà ý nghĩa trong không khí chào đón ngày 20-11. Nghệ sĩ Cố ý phá hoại tài sản người khác là hành vi trái pháp luật. Vậy tội cố ý phá hoại tài sản bị xử lý như thế nào theo quy định của pháp luật. Trong bài viết dưới đây, Luật Trần và Liên Danh sẽ giới thiệu tới quý bạn đọc tội danh này như sau: Người thầy đặc biệt của tôi. Tôi nhớ bóng thầy khi thả những con tép nhỉnh hơn vào cái bể xi măng và mong chúng lớn. Khi đó trông thầy như cô Tấm đang nuôi con cá bống để chờ phép màu. 10 tuổi, lần đầu tiên chúng tôi được học tiếng Anh, nhưng không phải học ở Tạo bài viết mới Người Thầy của tôi! Con xin dành lời tri ân chân thành, sâu sắc nhất đến các thầy, các cô - những người lái đò đưa chúng con qua dòng sông tri thức; những người khai sáng ước mơ, hy vọng cho lớp lớp học trò trong đó có lớp trò chúng con mai sau được thành đạt. Vay Tiền Nhanh. Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẽ cười rồi im lặng. Thầy ơi! Sao con nhớ thầy đến thế! *** Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ và nghèo khó. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngôi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Trường tôi ngày xưa nghèo lắm! Nhưng ở nơi đó chất chứa nhiều kỷ niệm thân thương về người thầy, về tuổi thơ của tôi! Đã gần 20 năm trôi qua nhưng hình ảnh thầy vẫn luôn hằng sâu trong ký ức của tôi. Đó là người thầy đầu tiên của tôi. Ngày đầu đi học tôi đã rụt rè đứng trước cửa vì ngại lớp sợ thầy, tôi đã không dám rời tay mẹ để vào lớp. Thấy tôi rụt rè, thầy nhìn tôi mỉm cười và dắt tôi vào lớp, lúc đó tôi cảm nhận được một sự gần gũi đến lạ, người thầy đầu tiên, mới gặp mà dường như quen từ lúc nào. Thầy tôi lúc ấy cũng đã già, mái tóc thầy đã ngã màu hoa râm. Sau cặp mắt kính lão già cộm, đôi mắt thầy đã xuất hiện nhiều khóe chân chim tuy vậy nhưng mắt thầy sáng, sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm.. Thầy gầy và dáng đi hơi khòm. Sáng nào thầy cũng lọc cọc đi trên chiếc xe đạp khung han gỉ tới trường. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ "yêu thương" và "tận tụy". Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp đều đặng để dạy cho chúng tôi những nét chữ, những phép tính và cả những bài học nhân nghĩa đầu đời. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng, sẽ là những con người có ích, góp phần xây dựng quê hương đất nước. Niềm tin của thầy thắp sáng những ước mơ và hoài bão trong tôi. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài. Tôi vẫn nhớ những lần được thầy đưa về nhà. Con đường đá gồ ghề đã lấy của thầy biết bao nhiêu là mồ hôi. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh thầy cùng với chiếc xe đạp cũ cứ kêu cót két theo từng vòng quay. Lưng thầy ướt đẫm mồ hôi mà miệng vẫn luôn cười. Trên con đường gập ghềnh, dài ngoằng bỗng như ngắn lại, thầy và tôi trò chuyện bao nhiêu điều thú vị. Tôi vẫn nhớ có lần thầy hỏi tôi "Con có biết giông bão có lợi gì cho cây cối không?!". Lúc bé ngây thơ tôi nào có hiểu được ý của thầy, tôi đã ngây ngô trả lời "Dạ không ạ, con chỉ thấy bão làm cho cây cối bị gãy và ngã thôi, con đâu thấy nó có lợi gì đâu hả thầy?". Thầy mỉm cười rồi bảo rằng "Giông bão sẽ làm cho cây cối bám rễ sâu hơn đó con, có thể bây giờ con không hiểu nhưng sau này lớn lên con sẽ hiểu!". Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẽ cười rồi im lặng. Thầy ơi! Sao con nhớ thầy đến thế! Rồi năm tháng trôi qua tôi không còn học lớp thầy nữa, nhưng tôi vẫn hay đến nhà hoặc đến trường thăm thầy. Đối với tôi thầy không đơn thuần chỉ làm một người thầy mà thầy con như một người cha, một người dạy cho tôi bao điều hay lẽ phải, là nguồn động viên lớn của cuộc đời tôi. Năm đó tôi đậu đại học, nhưng nhà khó khăn lại đông anh em, quê tôi cũng nghèo, chẳng mấy ai cho con đi học đại học. Ba mẹ tôi cũng vậy phần vì quá nghèo, phần vì nghĩ đến điều kiện của con mình "làm sao mà chọi với người ta!" ...Thầy là người duy nhất ủng hộ tôi và cho tôi niềm tin rằng "tôi cũng có thể". Thầy đã tới nhà tôi mấy lần, nói chuyện với ba mẹ tôi rất lâu để tôi được đi học. Và cuối cùng tôi cũng được thực hiện giấc mơ thời sinh viên. Nhưng vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy tôi... Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu tôi. Nhiều lần tôi định bỏ cuộc, nhưng thầy gọi điện đã động viên tôi. Một ngày nọ thầy lặn lội lên thành phố để thăm tôi, dúi vào tay tôi một gói giấy mà thầy gọi là "bí kíp" rồi dặn "lúc nào khó khăn nhất thì con hãy mở ra!". Gói "bí kíp" mà tôi nhận được từ tay thầy lúc nhận tôi đã ngờ ngợ đó là một xấp tờ tiền được thầy gói cẩn thận. Đó có lẽ là số tiền mà thầy đã dành dụm được. Cầm xấp tiền trên tay mà nước mắt tôi đã rơi từ bao giờ tôi cũng không biết nữa, tôi thấy biết ơn thầy vô cùng. Đã lâu lắm tôi không về nhà, và lâu lắm thầy không lên thành phố thăm tôi nữa. Trưa đó, mới đi học về mẹ gọi điện lên báo "Thầy N. mất rồi!". Tôi chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ "Sao thầy mất?", rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia "Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Vài hôm sau thì thầy mất..." Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi bỏ hết mọi việc, học hành leo lên xe đò vội vã về quê. Suốt chặng đường về nhà những hình ảnh về thầy cứ hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhớ về lần đầu tiên đi học, về những lần được thầy đưa về nhà trên chiếc xe đạp cũ, nhớ nụ cười của thầy mỗi khi tôi đến thăm, nhớ cả lần thầy lên thành phố trao cho tôi gói tiền tiết kiệm của thầy. Tôi thấy mình có lỗi với thầy, mấy năm qua tôi miệt mài trên thành phố mà không một lần về thăm thầy, chắc thầy nhớ tôi nhiều lắm. Nước mắt tôi lăn dài trên má, mặc cho những lời hỏi thăm và ánh mắt tò mò của những người xung quanh, trái tim tôi gào lên nức nở "Thầy ơi sao không đợi con về ...". Đoàn Nguyên Nguyễn Đoàn Đức Vũ - iuh Sài Gòn 17/11/ 2016 Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh ký tặng sách trong buổi phỏng vấn với phóng viên Tuổi Trẻ - Ảnh THÀNH CHUNG Giao lưu với độc giả 9h sáng nay 11-3 tại hội trường Nhà văn hóa Thanh niên diễn ra buổi giao lưu về cuốn sách Người thầy của tác giả Nguyễn Chí Vịnh. Nội dung có phần chiếu phim về nhà tình báo Ba Quốc. Tác giả cũng chia sẻ chuyện viết sách với bạn đọc và ký tặng sách. Tuổi Trẻ đã có cuộc trò chuyện với Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, nguyên thứ trưởng Bộ Quốc phòng, về nội dung cuốn sách Người thầy nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh Thiếu tướng tình báo, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Đặng Trần Đức ông Ba Quốc, 1922 - 2022.Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh nói gần 500 trang của cuốn sách không chỉ nói về công lao của ông Ba Quốc mà còn nói về những trăn trở, hy sinh, khó khăn mà ông phải vượt qua. Đồng thời còn là tấm gương đạo đức, tình cảm vợ chồng, cha con, thầy sách là những trang viết những bài học về nghề, về người, về đời của ông Ba Quốc - vị tướng tình báo tài ba - để giúp cho các thế hệ, đặc biệt thế hệ trẻ trong ngành tình báo có thể học hỏi, tiếp thu trong quá trình trưởng thầy lớn* Ông có thể chia sẻ về quá trình ấp ủ để cho ra đời cuốn sách Người thầy?- Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh Ý tưởng ra đời cuốn sách này xuất phát cách nay 5 - 7 năm, trong những lần tôi đến thăm gia đình chú Ba Quốc vào các dịp Tết, ngày giỗ, gặp gỡ các thành viên trong gia đình và những người gần gũi khi ông còn sinh những ngày đó, nhất là dịp giỗ ông Ba gần như tất cả mọi người từ hay ở ngoài Bắc đều không hẹn mà gặp. Mọi người ngồi lại với nhau và quay đi quay lại đều nói những câu chuyện về ông. Đó còn là những câu chuyện về thời chúng tôi ở gần ông, đặc biệt giai đoạn ở Campuchia. Mọi người cũng chia sẻ những câu chuyện thầm kín, thậm chí chưa từng kể với ông Ba nhưng cũng được kể lại ở những câu chuyện về đời thường, tình người, còn có các chuyện liên quan đến công việc, cuộc sống của mấy chục năm trước và nó hiện lên một cách sống động hơn cả tiểu thuyết. Khi nghe các bài học hay, sự chỉ bảo của ông Ba Quốc, mọi người càng bày tỏ mong muốn có một cuốn sách để ghi lại, viết lại về ông, trong đó có đó, cách đây 20 năm, khi nhà văn Khuất Quang Thụy và nhiều người muốn viết về ông Ba Quốc sau năm 1975 nhưng ông không đồng ý thì tôi đã nói "sẽ có lúc cháu viết về chú". Sau đó dù đã suy nghĩ nhiều song tôi chưa thực hiện được. Bởi để viết về ông rất khó, tư liệu không đầy đủ, những người cùng thời cũng không còn mấy khi nghỉ công tác, tôi đọc lại toàn bộ hồ sơ lưu, các sách vở viết về ông hay những bài thơ, nhật ký ông bà gửi cho nhau..., thấy rằng bản thân tôi đã đọc các tài liệu, nghe biết bao chuyện nhưng té ra mình chẳng hiểu gì về ông. Tôi cũng trao đổi với các con cháu và thấy họ cũng như tôi, không hiểu gì về cha, ông thực tế đó, tôi thấy rằng nếu giờ không "đào lên", không viết lại về ông thì những giá trị rất to lớn sẽ bị chôn vùi đi mất. Dẫu biết rằng trong cuộc kháng chiến, có rất nhiều giá trị to lớn như vậy nhưng rõ ràng đây là một giá trị mà mình đã được gần, được tiếp cận nên phải viết để cho giới trẻ biết cũng như chính tôi biết. Với suy nghĩ đó, tôi đã hứa với gia đình phải viết một cuốn sách về ông.* Như ông chia sẻ viết về ông Ba Quốc rất khó. Vậy ông đã hình thành nội dung cuốn sách thế nào?- Cuốn sách lúc đó tôi chưa hình dung ra như thế nào nhưng chắc chắn phải viết về các câu chuyện ông kể với tôi và về những gì tôi lĩnh hội được khi gần ông. Nhưng nếu chỉ để gạch đầu dòng những chuyện thì chỉ khoảng mười đến mười lăm chuyện là hết. Do đó tôi đã tìm lại toàn bộ hồ sơ của ông rồi xây dựng biên niên sự kiện cuộc đời dựng xong biên niên đó, tôi mới thấy rằng cuộc đời mình vô hình trung mà đã song hành, gắn bó với ông suốt trong 20 năm từ 1984 đến năm 2004, từ công việc đến cuộc sống, từ xã hội đến gia đình. Từ đó tôi đã phác thảo ra các phần của cuốn sách cần viết. Trong đó phần đầu là từ ngày đầu tiên gặp ông rồi ông qua đời thì tôi đã cùng ông làm bao nhiêu việc. Phần thứ hai là những việc đã làm chung, được ông chỉ bảo trong quá trình công tác. Phần thứ ba là những câu chuyện ông cùng với tôi trong quá trình làm là những câu chuyện ông kể về Sài Gòn xưa, thời chống Pháp, sau giải phóng... Cũng từ đó những ký ức cứ thế ùa về và nhiều đêm, cứ nhớ ra chuyện gì tôi lại vội thức dậy để ghi vào sổ hoặc đọc vào máy ghi âm. Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn trang tư liệu đã được tôi viết ra. Nhìn từng đó tư liệu, tôi rất mừng nhưng cũng vừa thấy "hỏng mất rồi", khó có thể ra sách bởi hai điều cấm kỵ của ngành tình báo. Đó là với tình báo, con người, chiến công, thành công hay thất bại đều có thể bộc lộ, nhưng phương thức thì không thể và những "câu chuyện cũ" có tính nhạy cảm của nghề thì càng phải đóng kín. Tôi quyết định lại làm lần thứ ba, bỏ những đoạn nào có khả năng vi phạm vào những điều cấm kỵ của nghề đó tôi xin lại ý kiến gia đình, các cơ quan liên quan rồi chỉnh sửa trong nhiều tháng với quyết tâm rất cao phải làm xong, hoàn thiện cuốn sách như một sự tri ân với ông. Nhờ sự giúp đỡ của một số đồng nghiệp, bạn bè nên sau hơn 10 lần chỉnh sửa, bản thảo cuối cùng đã xong và giờ đây thành cuốn sách hoàn chỉnh. Thực lòng tôi chưa bao giờ thấy cuốn sách này thành công nhưng tôi rất vui khi mình đã thực hiện được nguyện ước viết về ông Ba Quốc - người thầy lớn của mình.* Vì sao ông lại chọn đặt tên cuốn sách là Người thầy?- Tên Người thầy là do chính tôi chọn. Nhiều người góp ý ở bìa phải có chữ tình báo, có anh hùng hay có thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh vào đó nhưng tôi nói chỉ có hai chữ Người thầy. Lúc đầu cuốn sách định tên là "Thầy và trò" nhưng cuốn sách chỉ viết về thầy nên chỉ là Người thầy hình nhà tình báo Ba Quốc bìa phải và ông Nguyễn Chí Vịnh được vẽ lại làm bìa sách - Ảnh NVCC"Người cha dạy tôi nên người"* Với tất cả những gì ông viết trong sách thì có lẽ hai chữ Người thầy không đủ để nói hết tầm ảnh hưởng của ông Ba Quốc với ông và tình cảm của ông với ông Ba Quốc. Phải chăng ở đây còn có một yếu tố khác là "Người cha"?- Đúng như vậy. Với tôi, ba tôi là người bất tử - dù ông mất sớm nhưng những gì ông đã đóng góp cho đất nước, cho gia đình thì mãi mãi bất tử với tôi. Còn trong quá trình làm việc, tôi luôn tự coi có một người cha tinh thần là ông Ba con người đó với tôi là tuyệt đối cao cả, tuyệt đối trong sáng, là trong veo. Ông Ba Quốc luôn nghiêm khắc rèn giũa mong cho tôi trưởng thành, tiến bộ và dạy tôi nên người. Tôi được như bây giờ luôn luôn biết ơn đến ông.* Như vậy không có ông Ba Quốc thì không có Nguyễn Chí Vịnh ngày hôm nay?- Nói như vậy chưa thật đúng. Mà chính xác phải nói là Nguyễn Chí Vịnh có được ngày hôm nay không thể thiếu đôi bàn tay rèn giũa của ông Ba Quốc. Bởi ngoài ông Ba Quốc, tôi còn bàn tay dạy dỗ của ông Lê Đức Anh, Văn Tiến Dũng, Phạm Văn Trà, Vũ Chính và nhiều người khác nữa.* Ông Ba Quốc từng nói "Tình báo không phải nghề của tôi", vậy nên hiểu thế nào cho đúng với câu trả lời của vị tướng tình báo tài danh này?- Đây là câu ông Ba Quốc trả lời nhà văn Khuất Quang Thụy. Tuy nhiên, ở đây phải hiểu câu trả lời của ông Ba Quốc với hàm ý không muốn tuyệt đối hóa nghề tình báo, vì tình báo chỉ là một trong nhiều việc trong sự nghiệp cao quý làm cách mạng. Cho nên tình báo chỉ là phương tiện, công cụ, còn ông Ba Quốc là làm cách mạng. Khi làm cách mạng thì đã hội đủ tất cả các yếu tố cần cho một người làm tình báo, đó là công tác nghiên cứu, công tác vận động quần chúng, công tác tư tưởng, trung thành với Tổ quốc,...Ông Ba Quốc rất dị ứng với "tình báo a-ma-tơ", "tình báo hai mang". Ông cũng thể hiện quan điểm rất minh triết là tình báo yêu Tổ quốc, phụng sự nhân dân, dưới sự lãnh đạo của Đảng. * Trong quá trình hoàn thành cuốn sách, có điều gì mà ông cảm thấy nuối tiếc nhất?- Có lẽ nuối tiếc nhất là có một số câu chuyện rất hay, toát lên trình độ chuyên môn rất cao, tinh thần chiến đấu mất còn quyết liệt của ông Ba Quốc khi đối đầu với kẻ thù cũng như tình cảm sâu đậm với đồng chí, đồng đội song không thể đưa vào sách được vì nhiều yếu tố nhạy nhiên, qua tất cả những gì đã thể hiện trong cuốn sách, tôi muốn khắc họa cho mọi người thấy được hình ảnh ông Ba Quốc - Người thầy với đủ đức, đủ tài của không chỉ riêng tôi mà còn của cả ngành tình báo nước nhà. "Tôi không làm thầy ai cả"Với những ông thầy lớn như ông Ba Quốc, ông Hai Trung tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn hay cao hơn thế là ông Lê Đức Anh thì chữ thầy rất cao, tôi không thể với được. Thực sự với ông Ba Quốc là người thầy cả về đức, tài, lý tình. Ông Sáu Trí tướng tình báo Nguyễn Văn Khiêm là sự nghiêm túc, chỉn chu, chữ nhẫn rất lớn. Ông Hai Trung là sự cởi mở, sẻ tất cả trình độ, đạo lý làm thầy để so với các ông ấy thì tôi không xứng làm thầy của ai. Tôi cũng không làm thầy ai cả. Tôi may mắn được học các thầy và công lao lớn nhất chính là nhờ thầy Ba Quốc. Bài dự thi viết về những câu chuyện, những kỷ niệm cảm động có thật về tình cảm thầy trò ở vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn. Cô Hà Thị Bích người 25 năm cống hiến ở vùng cao. Ảnh Ngô thầy là người thật việc thật, có tên tuổi, địa chỉ nơi dạy học cũng như nơi ở, trong thời gian nào, có hình ảnh và tư liệu minh họa kèm theo càng tốt. Người thầy đó là người đã để lại trong lòng người viết những tình cảm thầy trò khó nhạt phai; là người có những hành động, cử chỉ gây ấn tượng trong ký ức người viết đến tận hôm nay; là người có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống và sự nghiệp sau này của bạn...Đối tượng tham gia Mọi công dân Việt Nam không phân biệt lứa tuổi đều có thể tham tác giả có thể tham gia một hay nhiều bài. Bài viết được đánh máy bằng phông TimesNew Roman, cỡ chữ 14 và không dài quá từ, chưa từng đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng, viết trên một mặt giấy có chừa lề hoặc in vi tính càng tốt. Có thể gởi qua bưu điện hoặc e-mail. Ghi rõ tên tuổi, địa chỉ, điện thoại, e-mail nếu có của người tham dự thi gửi về địa chỉ Cổng tri thức Thánh Gióng, 64 Bà Triệu, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Điện thoại trước ngày 15/10/2021 ngoài bì thư ghi rõ Dự thi Cuộc thi viết “Người thầy của tôi”; hoặc gửi qua email congtrithucthanhgiong cơ cấu Giải thưởng, BTC sẽ trao 01 Giải nhất trị giá 5 triệu đồng; 01 Giải nhì trị giá 3 triệu đồng; 01 Giải ba trị trá 2 triệu đồng và 05 Giải khuyến khích trị giá 1 triệu đồng. Ngoài ra, các tác giả đạt Giải sẽ nhận được Giấy chứng nhận của Ban tổ gia triển khai từ 01/8 đến 15/10/2021 Nhận bài dự thi và đăng tải trên fanpage Cổng tri thức Thánh Gióng và fanpage Chia sẻ cùng thầy trao giải dự kiến sẽ được tổ chức vào dịp kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Trong dân gian có từ Đạo Sư. Trước đây nghĩ rằng Đạo Sư là người chỉ ta đường đi lối về, là người chỉ ra thành công và tương lai sáng lạng cho mình. Mãi về sau mới hiểu rằng không người thầy nào có thể mang lại lời hứa cũng như đảm bảo thành công cho học trò của mình. Thành công của mỗi người hay con đường của mình cũng chỉ do mình lựa chọn bước đi mà thôi. Không ai có thể dọn sẵn cho mình. Vậy Đạo Sự dạy ta điều gì? Ta nói con nghe, ta mất 30 năm cuộc đời để rồi cuối cùng nhận ra không nên đi con đường đó. Đạo Sư đơn giản là người truyền cho ta kinh nghiệm để đừng lầm đường lạc bước, kinh nghiệm đã được trả giá bằng chính cuộc đời họ. Dưới đây là vài trong số những Đạo Sư của tôi. Có nhiều người tôi không nhớ để liệt kê vô đây, nhưng trong danh sách này là những người thầy đã để lại cho tôi nhiều bài học sâu sắc nhất. Đức Phật Tôi không là Phật tử, cũng chưa có ý định quy y. Tôi cũng chỉ hữu duyên được chạm đến những lời dạy của ngài. Đức Phật là một người thầy của nhân loại, là người đã để lại cho chúng ta nhiều sự thật, nhiều phương pháp tu chỉnh thân tâm mà tôi luôn coi là kim chỉ Nam của mình Quy luật Nhân quả Giới – Định – Tuệ, ba giá trị cốt lõi của đời người Phật – Pháp – Tăng, ba báo vật lớn nhất của đời người thầy giỏi, bạn tốt và sách hay Văn – Tư – Tu, phương pháp học hữu hiệu nhất. Hòa thượng Tịnh Không Tôi có duyên được nghe nhiều bài pháp của ngài. Nhưng tôi nghĩ người tác duyên lớn nhất giúp tôi suốt những năm đó có thể nghe rất rất nhiều bài giảng của hòa thượng Tịnh Không chính là giọng người lồng tiếng đầy truyền cảm của cô. Nghe hòa thượng thuyết giảng, tôi được biết khá nhiều đến lời dạy của Phật mà sau này trở thành nguyên tắc sống và là kim chỉ Nam cuộc đời tôi. Thầy Trần Việt Quân Tôi hay gọi vui với bạn bè thầy là ông giáo làng. Một thầy giáo làng Việt Nam chính hiệu. Thầy là đồng sáng lập hệ thống trường Pathway Tuệ Đức. Một ông giáo làng nhưng lại có những phân tích và giảng dạy các bài học lớn của thế giới một cách rất hợp logic và dễ hiểu, dễ nhớ, đặc biệt là Phật học. Bí quyết của thầy là Tư Duy Theo Nhân Quả. Thầy là người giúp tôi có cái nhìn hệ thống về những lời Phật Dạy. Thầy là người khai ngộ cho tôi hiểu thế nào là Tư Duy Nhân Quả. Nhờ thầy tôi có được bộ câu hỏi đơn giản và cao siêu nhất tôi từng dùng Câu Hỏi Nhân Quả. Thầy luôn nhắn nhủ với mọi người Nhân Quả là quy luật chi phối vũ trụ Không gì qua được cái Nhân là chính mình Giới Định Tuệ là năng lực lớn nhất đời người Phật Pháp Tăng là bảo vật quý nhất thế gian Văn-Tư-Tu là phương pháp học tuyệt vời nhất Cô Nguyễn Đoàn Kim Sơn Cô Sơn là vợ thầy Quân. Sự dạy của cô cũng mang triết lý nhân quả sâu sắc như chồng mình. Nếu như thầy Quân là người còn nhiều hoài bão và suy tư, cô lại là người nhẹ nhàng thanh thoát lạ kỳ. Lần đầu được nghe cô đọc diễn văn trên hội trường, tôi đã thầm muốn được học cô, để xem cách dạy của cô sẽ như thế nào. Tôi cảm thấy đâu đó một sự buông xã. Hơn một năm sau tôi mới được học cô trọn một ngày, nhưng cô lại cho tôi cái nhìn rất sâu sắc về mục tiêu của việc đi học. Mục tiêu cao nhất của việc học là để hiểu được nhu cầu chính đáng của người khác. Chỉ khi nào đem được hạnh phúc chính đáng cho người khác, khi đó bản thân ta mới thật sự hạnh phúc. Shane Parrish – Farnamstreet Tôi là người làm sản phẩm về Social Community, nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra một community tốt thật sự nó hoạt động như thế nào. Farnamstreet là một điển hình. Nó không phải là một linkedin, một quora hay stackoverflow, nó là một thứ hoàn toàn khác. Ở community của một thảo luận có thể kéo dài hàng tháng trời và để đọc hết và nghiễn ngẫm nó, bạn cần cả tuần. Shane Parrish là người tạo ra Farnamstreet. Tôi biết đến quy luật Nhân Quả theo cách tiếp cận của phương Tây khi được học về First Principle Thinking từ các bài viết của Shane. Nó là một dạng Tư Duy Theo Nhân Quả, là quy trình đi tìm nhân tố khởi đầu. Ở Farnamstreet tôi bắt đầu sự nghiên cứu của mình cho các khái niệm về Mental Models. Mặc dù nó không phải là những bài viết xuất sắc nhất về mental models, nhưng nó là duyên khởi đầu cho con đường tìm hiểu về Multi-discipline Thinking của tôi. Và cuối cùng Farnamstreet giúp tôi hoàn tất một phát thảo đầu tiên về thế giới quan của chính mình. Kamal Ravikant What is the truth in this situation Naval Ravikant … Alfred Adler Life has no purpose Seth Godin/Bernadette Jiwa Marketing can make change Garry Keller The Focus Question Dr. Romantic 21South KoreaRomanceMedicalFriendshipKorean A popular TV serious! The strength actor Yoo Yeon-seok and Seo Hyun-jin worked hand in hand ~ A male doctor who wants to defeat anyone and a female doctor who wants to win recognition from others have no relation. After meeting the geek doctor Kim, they realized the true value of life and KoreaRomanceMedicalFriendshipKorean A popular TV serious! The strength actor Yoo Yeon-seok and Seo Hyun-jin worked hand in hand ~ A male doctor who wants to defeat anyone and a female doctor who wants to win recognition from others have no relation. After meeting the geek doctor Kim, they realized the true value of life and

người thầy của tôi